Chương 39

Đây là một trong những tài sản của hắn. Hắn không đến đây thường xuyên. Thỉnh thoảng hắn sẽ đến đây sau khi làm thêm giờ ở công ty.

Đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, hắn có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố về đêm.

Vì lý do nào đó, khi đứng ở đây. Tống Vân vô thức nghĩ tới một bé con ngốc nghếch nào đó.

Không biết bé con đó có thích ở đây không.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Vân trong lòng mắng mình không có tiền đồ. Thẩm Bạch luôn nghĩ đến việc rời đi, vậy hắn còn nghĩ đến cái gì nữa?

Sau khi tắm rửa xong, hắn trực tiếp ngủ ở đây.

Hắn không biết bên kia Thẩm Bạch đang nghĩ cách rời đi.

Thẩm Bạch chuẩn bị đi ngủ, thì nhìn thấy tiểu quỷ lơ lửng bên ngoài cửa sổ. Cậu liền mở cửa sổ ra nhìn.

"A, cậu có thể nhìn thấy tôi à?"

Tiểu quỷ mặc bộ trang phục thời minh quốc ngước mắt nhìn Thẩm Bạch, có chút không thể tin được.

Tiểu quỷ đã lang thang quanh khu vực này hơn một trăm năm và đây là lần đầu tiên gặp một người có thể nhìn thấy nó.

Thẩm Bạch không để bụng, chỉ im lặng dùng tay vẽ bùa từ hư không.

Tiểu quỷ nhìn thấy cậu niệm thần chú như muốn nhốt mình, ngay lập tức trở nên sợ hãi.

"Tôi, tôi không cố ý đi lang thang ở đây. Ô ô làm ơn hãy thả tôi ra được không?"

Tiểu quỷ sợ hãi đến mức ôm đầu cầu xin sự thương xót.

Thẩm Bạch nhìn tiểu quỷ, trông giống một đứa bé mới 10 tuổi, sắc mặt tái nhợt, toàn thân ướt đẫm.

Nhưng có vẻ như nó không làm hại ai cả, chỉ là không tìm được đường về nhà nên cứ đi lang thang ở đây.

"Ngươi có biết cách thoát khỏi đây không?"

Tiểu quỷ ngơ ngác nhìn Thẩm Bạch, người này không mở miệng nói chuyện. Nhưng nó lại nghe được thanh âm của cậu.

"Bởi vì ta đã vẽ lá bùa vừa rồi. Ngươi có quen thuộc nơi này không? Ta muốn ngươi giúp ta ra ngoài."

Tiểu quỷ đã hiểu ra điều đó.

"Vậy cậu cũng sợ người đàn ông trong biệt thự này à? Hôm nay tôi dám đi lang thang bên ngoài là vì không cảm nhận được sự hiện diện của người đàn ông đó."

Thẩm Bạch không biết người mà tiểu quỷ nói đến là ai, nhưng tối nay cậu muốn ra ngoài. Cậu muốn quay về đạo quán, không muốn ở đây nữa.

"Ta muốn ra ngoài trước bình minh, ta không muốn ở đây."

"Ừ, tôi biết một nơi. Ở đó có một cái cây rất to cạnh tường, cậu có thể trèo ra ngoài được."

Tiểu quỷ thường chơi quanh đây, có lần nó thấy con mèo trèo qua cây đi vào.

Thẩm Bạch lớn hơn con mèo, chắc chắn có thể trèo cây.

Trước khi rời đi, Thẩm Bạch còn đặt mấy tờ tiền giấy màu đỏ lên đầu giường. Sư phụ nói ở khách sạn sẽ tốn tiền.

Cậu đã ở đây được vài ngày nên cậu phải trả tiền.

Sau khi bỏ đồ đạc vào túi nải nhỏ, Thẩm Bạch lặng lẽ đi xuống lầu.

Một người một ma cầm lấy túi nải nhỏ tránh ánh mắt của vệ sĩ, chạy đến bức tường ở góc sân sau.

"Nó ở ngay đây, cậu chỉ cần leo lên cành cây và trèo ra thôi."

Tiểu quỷ bay lên cành cây, ra hiệu cho Thẩm Bạch đi theo y.

Thẩm Bạch nhìn chung quanh, gần đây có mấy bụi cây hoa cỏ chặn lại, không ai có thể nhìn thấy.

Vì vậy, cậu trèo lên cây, cách vách tường còn có một đoạn ngắn. Thẩm Bạch chân ngắn căn bản không thể bước qua.

Cậu nắm lấy cành cây và di chuyển từng chút một. Khi cậu sắp chạm tới bức tường, cành cây càng ngày càng mỏng hơn.

Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, cành cây bắt đầu lắc lư, thấy cành cây sắp gãy, Thẩm Bạch trực tiếp nhảy lên tường.

Sau đó cậu bám không vững trượt chân ngã thẳng xuống.

May mắn thay, bên dưới có một ít cỏ dại và bụi rậm, nhưng đầu gối của cậu vẫn bị bầm tím.

Trời tối đến mức Thẩm Bạch nhìn không rõ xung quanh đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cúi đầu tìm kiếm điện thoại.

Vừa rồi khi cậu đánh rơi túi nải nhỏ, điện thoại của cậu cũng bị ném văng ra ngoài.

Không còn cách nào khác, Thẩm Bạch chỉ có thể mò mẫm trên mặt đất.

Sau khi tìm được điện thoại, cậu bật đèn pin chiếu đèn lên đầu gối, có chút trầy da.

Nghĩ đến việc Tống Vân muốn bẽ gãy chân cậu, dường như đầu gối của cậu không còn đau đớn nữa.

Cậu nhìn quanh và thấy tiểu quỷ cũng bước ra.

"Cậu đi theo tôi đến con đường này, trong trang viên này còn có vệ sĩ."

Tiểu quỷ chỉ con đường đằng kia.

Trang viên rộng lớn này đều là của Tống Vân, Thẩm Bạch vừa rồi chỉ mới nhảy ra khỏi biệt thự mà thôi.

Vì vậy cậu vẫn phải tiếp tục trốn tránh đám vệ sĩ và thừa dịp trời đang tối chạy ra ngoài trang viên.

May mắn thay, có một tiểu quỷ đi cùng cậu.

"Tôi tên Tiểu Niệm, sau này nếu có cần gì thì có thể tới tìm tôi. Nơi này tôi rất quen thuộc."

Thẩm Bạch gật đầu: "Được, nếu không bất ngờ xảy ra chuyện gì khác. Có lẽ tôi sẽ không quay lại."