Chương 4

Tống Vân cầm lấy đôi tay mảnh khảnh của Thẩm Bạch. Hắn giúp cậu rửa sạch, thậm chí không chừa kẽ hở giữa các ngón tay.

Lúc đi ra, Thẩm Bạch liếc mắt nhìn bàn ăn. Chỉ thấy trên bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Cậu thở dài trong lòng.

Nhưng bụng cậu đã no đến mức không thể chứa được nữa.

Một người đàn ông trung niên mặc vest đen từ ngoài cửa bước vào.

"Ông chủ, Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân đã tới."

"Được rồi, để họ vào đi."

Tống Vân không chút biểu cảm, Thẩm lão gia cũng không ngốc. Một đêm cũng đủ để họ biết được chuyện gì xảy ra.

"Được."

Lý quản gia gật đầu rồi đi ra ngoài mời khách vào.

Tống Vân giơ tay vén mái tóc dài của thiếu niên ra sau tai, nhỏ giọng nói:

"Em lên lầu thay quần áo đi, bọn họ sẽ không vào đây nhanh như vậy."

Trang viên của hắn, lái xe vào đây phải mất mười phút.

Thẩm Bạch nhìn bộ đồ ngủ mà mình đang mặc quả thực không hợp để gặp khách.

Cậu không biết Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân trong miệng Lý quản gia nói là ai nhưng cậu vẫn phải lễ phép.

Trong phòng.

Tống Vân từ trong phòng thay đồ lấy ra một bộ quần áo mà trợ lý đã chuẩn bị cho Thẩm Bạch vào buổi sáng.

"Em mặc bộ này vào. Mọi thứ ở đây đều là quần áo của em."

Hắn chỉ vào phòng thay đồ.

Thẩm Bạch nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy trong phòng thay đồ có rất nhiều quần áo, mũ, giày cùng với các loại phụ kiện, trang sức.

Tất nhiên, tất cả đều dành cho nam.

Điều khiến Thẩm Bạch sáng mắt chính là ở trong phòng thay đồ có rất nhiêu quần áo theo phong cách cổ trang, cậu rất thích.

Cậu cởi bộ đồ ngủ ra và mặc bộ quần áo mà Tống Vân đưa cho cậu.

Bộ quần áo màu xanh da trời vừa vặn với cậu một cách hoàn hảo. Cậu buộc mái tóc dài ra sau bằng chiếc dây buộc tóc cùng màu. Trông cậu hiện tại giống như tiểu thiếu gia xuất thân từ một gia đình quý tộc cổ đại.

Thẩm Bạch mở cửa bước ra ngoài.

Tống Vân hai mắt sáng ngời khi nhìn thấy Thẩm Bạch bước ra.

Bộ trang phục này rất hợp với cậu. Thẩm Bạch đáng yêu, cả người ngoan ngoãn mềm mại.

"Thật đẹp." Tống Vân chân thành nói.

Thẩm Bạch gật gật đầu đồng ý. Cậu ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu:

"Cảm ơn."

Sau đó cậu nhận thấy Tống Vân cũng đã thay một bộ vest đen, thắt cà vạt và đi giày da. Khiến hắn trông càng tuấn tú và điềm tĩnh hơn.

Tống Vân đưa Thẩm Bạch ra khỏi phòng, đi xuống lầu chờ một lát.

Ngoài cửa có tiếng bước chân.

Thẩm Bạch quay đầu lại, nhìn thấy hai lão nhân ăn mặc chỉnh tề.

Đây là ông bà của cậu, còn người đi theo phía sau. Cậu chưa từng gặp bao giờ.

"Tiểu Bạch, con không sao chứ? Đều là lỗi của gia gia con, phái người tới cũng không đón được con về."

Nói xong, bà Thẩm liền nói với Tống Vân:

"Cảm ơn Tống tổng. Nếu không phải cậu cứu Tiểu Bạch nhà chúng tôi, tôi không biết phải làm sao nữa. Đây là món quà nhỏ chúng tôi chuẩn bị để tạ ơn cậu đã cứu Tiểu Bạch."

Trợ lý đứng phía sau, nhanh chóng đặt xuống một số lễ vật.

Tống Vân giơ tay lên, mỉm cười nói:

"Chúng ta đều là người một nhà, gia gia nãi nãi không cần khách khí. Chúng ta từ từ ngồi xuống nói chuyện."

Khi còn trẻ, ông bà Thẩm cũng lăn lộn trên thương trường nhiều năm. Tống gia là một trong những gia tộc mạnh nhất ở Long Quốc.

Xét về giá trị tài sản của Tống Vân, hắn là một trong những người giàu có trên thế giới.

Nhà họ Thẩm kém xa Tống gia, dù đã lớn tuổi nhưng Tống Vân cũng không thể gọi họ một tiếng gia gia nãi nãi được.

Ông bà Thẩm cau mày nhìn nhau, đều nhìn thấy sự bối rối trong mắt nhau.

Tống Vân sai người hầu mang trà ngon và món điểm tâm ngọt đến.

Hắn lấy một miếng bánh nhỏ đưa cho Thẩm Bạch ngồi bên cạnh, sau đó đặt trà trước mặt cậu.

Thẩm Bạch vốn không muốn ăn bánh, cậu muốn cùng ông bà về nhà.

Nhưng nhìn vỏ bánh có mùi thơm thơm. Trên bánh có hình chú thỏ nhỏ xinh xắn hồng hào mềm mềm, nhìn trông rất ngon miệng.

Cậu nhịn không được muốn nếm thử một chút.

[Quả thật ăn rất ngon, muốn ăn thêm một cái nữa.]

Hai ông bà Thẩm không muốn đắc tội Tống Vân, đành phải cầm tách trà nhấp một ngụm.

Ông Thẩm biết rõ về trà. Khi trà nóng vào miệng, ông thở dài liền biết đó là trà ngon.

Nụ cười trên mặt Tống Vân càng rõ ràng hơn, hắn lấy một tập tài liệu từ trợ lý ở bên cạnh.

"Gia gia nãi nãi, nói thật. Ngày mai cháu dự định cùng Tiểu Bạch đi đến cục dân chính đăng ký kết hôn."

"Pfft...khụ khụ khụ."

Ông Thẩm phun một ngụm trà và nhìn Tống Vân ho khan một cách khó thở.