Chương 40

Thẩm Bạch nhìn ra ngoài, hai tay chống nạnh tựa như vừa làm chuyện gì lớn lao.

"Ồ được."

Thẩm Bạch nhìn tiểu quỷ đáng thương, liền từ trong túi móc ra một nén hương.

Thắp hương và cắm xuống đất theo một hướng.

"Hãy coi nén hương này như lời cảm ơn, Tiểu Niệm."

Tiểu Niệm lập tức vui mừng. Nó đã lang thang ở đây hơn trăm năm, đây là lần đầu tiên nó nhận được hương khói.

"Cám ơn đại sư, tôi lập tức đưa cậu ra ngoài."

Thẩm Bạch trước đây vẫn luôn nghe người ta gọi sư phụ là đại sư, nhưng đây là lần đầu tiên có người gọi cậu là đại sư.

Thẩm Bạch có chút vui mừng, chậm rãi đi theo Tiểu Niệm đi tới một góc khác của trang viên.

"Chính là nơi này."

Tiểu Niệm chỉ vào một bức tường ở bên kia, khắp nơi đều phủ đầy dây thường xuân. Bên cạnh bức tường còn một hàng cây.

Thẩm Bạch vẫn leo lên như trước, chỉ có điều bức tường ở đây cao hơn.

Thẩm Bạch đang suy nghĩ nếu như leo lên như thế này rồi lại bị ngã lần nữa thì sẽ như thế nào.

Nhưng trước khi cậu nghĩ về điều đó, tiếng bước chân vang lên từ đằng kia.

Có vẻ như có vệ sĩ đang tuần tra.

Thẩm Bạch không do dự nữa, trực tiếp leo lên cây.

Âm thanh càng lúc càng gần, Thẩm Bạch chỉ có thể bám chặt vào cành cây, không dám cử động.

[Tiểu Bạch phải rời đi nhanh chóng, không thể để bị phát hiện.]

Vệ sĩ phía dưới cũng nhanh chóng đi qua gốc cây.

Thẩm Bạch nhìn vệ sĩ rời đi, trong lòng nhẹ nhõm.

Sau đó cậu nhanh chóng di chuyển leo lên cây.

Cây cối ở đây tương đối lớn, cành rậm rạp. Cho nên Thẩm Bạch chỉ cần leo vài bước đã đến được vách tường.

Tiểu Niệm lần này đi ra ngoài nhanh hơn, nó chỉ Thẩm Bạch đến hướng cỏ mọc dày dặn, Thẩm Bạch nhảy xuống.

Lần này cậu không bị thương.

"Được rồi, nếu tiếp tục đi theo con đường này. Cậu có thể đi vào thành phố."

Tiểu Niệm nghe được những hồn ma khác nói như vậy. Nhưng nó không thể rời khỏi nơi này, nó chỉ biết thành phố ở bên kia.

"Được rồi, nếu ta có thể trở lại đạo quán. Ta sẽ tìm cách đưa ngươi đi đầu thai."

Thẩm Bạch hiện tại muốn nhanh chóng rời đi, cậu muốn trở về đạo quán càng sớm càng tốt.

Tiểu Niệm nhìn cậu bằng đôi mắt trắng dã, trên mặt nở nụ cười.

"Tôi quên mất. Thật ra có đi đầu thai hay không cũng không thành vấn đề."

Tiểu Niệm chưa bao giờ làm điều gì có hại với nhân loại, nên quỷ dữ sẽ không tới bắt nó. Tiểu quỷ từ lâu đã quen với việc đi lang thang khắp nơi, thỉnh thoảng tìm được chút thú vui.

Thẩm Bạch gật đầu, đi theo con đường tiểu quỷ đã chỉ.

*

Bên đó, Tống Vân đã đến công ty từ sớm.

Trợ lý Hứa mang đến bữa sáng thịnh soạn.

Nhìn bánh bao hình heo và bánh bao hình thỏ trong hộp cơm, Tống Vân lạnh lùng nhìn trợ lý Hứa.

"Đây là cái gì?"

Trợ lý Hứa chỉ có thể nói:

"Là Lý thúc nói, Tiểu Bạch thiếu gia thích ăn những thứ này. Tôi còn tưởng Tiểu Bạch thiếu gia cũng tới công ty. Xin lỗi, Tống tổng."

Tống Vân xua tay, cho anh đi ra ngoài.

Bé con đó khá giỏi trong việc chiếm được cảm tình của mọi người. Và để cấp dưới biết sở thích của mình rất nhanh.

Không biết bé con đã dậy chưa, cũng không biết Lý thúc đã chuẩn bị bữa sáng yêu thích cho bé con chưa.

Sau khi suy nghĩ, hắn gửi một tin nhắn cho quản gia Lý.

Quản gia Lý trả lời rằng: Tiểu Bạch thiếu gia vẫn chưa dậy.

Không dậy? Bé con đó thật lười biếng.

Tống Vân không suy nghĩ nhiều, tiếp tục làm việc.

Đến giữa trưa, quản gia Lý vội vàng gọi điện cho hắn, nói Thẩm Bạch đã mất tích.

"Cái gì? Nói rõ cho tôi biết, Thẩm Bạch biến mất khi nào?"

Tống Vân vẫn đang họp, hắn đi ra ngoài không đợi người trong phòng họp phản ứng.

Khi trở về Tống gia, mọi người đều đang bận rộn tìm kiếm Thẩm Bạch.

"Đã tìm được chưa? Kiểm tra hệ thống giám sát chưa?"

Quản gia Lý lau mồ hôi trên trán và lắc đầu.

"Tôi đã tìm kiếm trong trang viên này, nhưng tôi không tìm thấy Thẩm Bạch thiếu gia."

Tống Vân cau mày và bật điện thoại để kiểm tra vị trí.

Tuy nhiên, vị trí càng ngày càng gần hắn hơn.

Sau đó hắn nhìn thấy một vệ sĩ bước tới cầm một tấm thẻ và một xấp tiền giấy màu đỏ.

"Ông chủ, chúng tôi tìm thấy cái này bên ngoài bức tường biệt thự."

Tống Vân nhìn vật kia bằng ánh mắt có thể gϊếŧ người, nghiến răng nghiến lợi: "Thẩm Bạch."

*

"Hắt hơi."

Thẩm Bạch ngồi ở bậc thang trước cửa hàng ăn sáng, hắt hơi mạnh.

Cậu ôm túi nải nhỏ trên tay và nhìn mọi người đang ăn sáng bên trong quán ăn.

Món bánh bao nhìn ngon quá.

Nhưng cậu không có tiền và điện thoại của cậu cũng không còn tiền.