Chương 5

"Aida, lão già này. Ông có sao không?"

Bà Thẩm nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng ông Thẩm, sau đó mới hiểu Tống Vân nói gì.

"Cậu nói gì vậy? Tống tổng, lời này không thể tùy tiện nói ra được."

Trên mặt bà tràn đầy vẻ khó tin. Mặc dù hôn nhân đồng giới đã được thông qua cách đây vài năm. Nhưng họ không phải là những người cổ hủ.

Thẩm Bạch lại chính là đứa cháu mà họ đã tìm kiếm suốt mười 15 năm qua.

Còn chưa về nhà bồi dưỡng tình cảm, sao giờ lại kết hôn?

Tống Vân tựa hồ đã đoán trước được hai vị trưởng lão sẽ phản đối, hắn liền đem tài liệu trên tay đặt trước mặt hai người.

"Mấy ngày trước, dự án mà con trai của hai người là Thẩm Tùng Nguyên hợp tác với tôi đã xảy ra sự cố. Hắn hứa hẹn sẽ cùng liên hôn, giữa Thẩm gia và Tống gia. Tôi hy vọng người kết hôn với tôi chính là Thẩm Bạch."

L*иg ngực ông Thẩm phập phồng dữ dội, như thể ông sẽ tắt thở bất kỳ lúc nào.

Bác sĩ riêng của Tống Vân đang đứng gần đó, ông Thẩm thậm chí không thể giả vờ ngất xỉu.

Ông bà Thẩm nhìn về phía Thẩm Bạch.

Lúc này Thẩm Bạch căn bản không hiểu bọn họ nói gì, vẫn đang chăm chú ăn từng miếng bánh.

Tống Vân đẩy trà đã không còn nóng tới trước mặt cậu, nhẹ giọng nói:

"Em uống nước đi."

Thẩm Bạch mở to mắt ươn ướt nhìn hắn, sau đó nhấp một ngụm trà.

Trà không ngọt nhưng có vị rất ngon và cậu cũng thích nó.

"Gia gia nãi nãi, cháu sẽ không đối xử tệ với em ấy. Gia gia cũng biết biết rõ tình huống ở Thẩm gia bây giờ như thế nào mà phải không? Gia gia có nghĩ, khi Thẩm Bạch trở về sẽ sống tốt ở đó không?"

Tất nhiên họ đã nghĩ đến tình huống mà Tống Vân đề cập.

Cha mẹ Thẩm Bạch, cha của Thẩm Bạch là con trai út của ông, đã cùng con dâu qua đời trong một vụ tai nạn vào 15 năm trước. Ngay cả Thẩm Bạch lúc đó cũng biến mất.

Họ đã tìm kiếm Thẩm Bạch suốt 15 năm qua, nhưng Thẩm gia...

Bây giờ hai người đã lui về phía sau, ba người con trai lớn sẽ đấu đá với nhau đến đỗ máu.

Ông bà Thẩm đương nhiên sẽ chia đều cổ phần cho con trai mình. Nhưng, Thẩm Bạch thật sự có thể giữ được một trong số cổ phần đó sao?

Chuyện ngày hôm qua xảy ra không phải ngẫu nhiên, mà chính là một trong những nhi tử của ông Thẩm đứng phía sau làm.

Thẩm Bạch vừa xuống núi đã gặp phải chuyện như vậy, bọn họ có hay không hối hận đã nhận Thẩm Bạch về Thẩm gia?

"Hơi."

Ông Thẩm thở dài một hơi. Sau khi làm việc chăm chỉ gần hết cuộc đời, lần đầu tiên ông cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.

"Nếu như ông còn lo lắng, tôi có thể ký giấy thỏa thuận. Nếu sau này tôi phụ lòng Thẩm Bạch hoặc ly hôn với em ấy. Tôi sẽ chia cho em ấy một nửa tài sản nhà họ Tống."

Hai người có chút kinh ngạc, tưởng rằng Tống Vân chỉ đơn giản tùy hứng nói chuyện. Không ngờ trợ lý của hắn lập tức đưa bản thỏa thuận.

Đó là tài sản của nhà họ Tống. Hiện tại nhà họ Tống chỉ còn lại Tống Vân và em gái Tống Thư Dao đang du học.

Cha mẹ Tống Vân cũng đang sống ở nước ngoài, nếu Thẩm Bạch gả vào Tống gia quả thực sẽ không xảy ra mâu thuẫn gì.

Bà Thẩm có chút cảm động.

Cháu trai của bà không biết chính mình đang trải qua những gì. Cháu trai của bà không thể nói được, và tính cách của thằng bé rất đơn thuần ngoan ngoãn.

Nếu sau này bọn họ qua đời, thằng bé sẽ không còn người thân để nương tựa.

Hiện tại có cơ hội này, tốt nhất nên tìm người có thể bảo vệ Thẩm Bạch.

Và Tống Vân quả thực là ứng cử viên sáng giá nhất.

Suy cho cùng, hắn là người có quyền lực và giàu có.

Nếu Thẩm Bạch gả cho hắn, cho dù cả hai không có tình yêu. Tống Vân nhất định sẽ vì thể diện của hắn mà bảo vệ Thẩm Bạch.

Nhìn thấy tâm tình hai ông bà đã bình tĩnh. Tống Vân cũng không vội, chỉ ngồi yên lặng uống trà.

"Tại sao lại là Thẩm Bạch? Thành phố này có nhiều thiên kim, thiếu gia quý tộc như vậy, cậu chọn Thẩm Bạch là có mục đích gì?"

Bà Thẩm chỉ muốn biết những điều có lợi cho cháu trai mình, bà muốn chắc chắn rằng Tống Vân không phải nhất thời muốn trêu đùa.

"Tôi cần một bạn đời trên danh nghĩa. Nãi nãi hẳn cũng biết cái vòng trong giới thượng lưu này như thế nào mà."

Bà Thẩm im lặng.

Nếu Tống Vân nói, hắn thích cái gì đó bậy bạ. Bà nhất định sẽ không tin.

Nhưng Tống Vân nói điều này, thực sự đáng tin cậy.