Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Đạo Sĩ Câm Bị Đại Lão Theo Dõi

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong thành phố có rất nhiều người muốn trèo lên cây đại thụ nhà họ Tống. Cho nên, Tống Vân chỉ muốn tìm bạn đời để không gây phiền toái cho hắn.

Bà Thẩm có thể hiểu được và cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Cuối cùng, bà Thẩm thở dài một hơi:

"Được rồi, nhưng cậu cũng biết Thẩm Bạch nhà chúng ta có chút đặc biệt. Cậu không thể ngược đãi cháu trai ta."

"Nếu một ngày nào đó cậu không cần Thẩm Bạch, hãy tìm một nơi nào đó chăm sóc thằng bé chu đáo và đảm bảo Thẩm Bạch có đủ cơm ăn áo mặc. Nếu không, ta sẽ tìm mọi cách bắt thằng bé đi dù có phải liều mạng."

Tống Vân gật đầu, nhanh chóng ký vào bản thỏa thuận. Nếu sau này hai người ly hôn, Tống gia sẽ chia cho Thẩm Bạch một nửa tài sản.

Hắn đặt bản thoả thuận đến trước mặt Thẩm Bạch.

"Tiểu Bạch, em có thể viết tên của mình được không?"

Thẩm Bạch liếc nhìn tờ giấy viết đầy chữ dày đặc, nhìn thấy tên Tống Vân.

Cậu chỉ vào cái tên và nhìn Tống Vân.

"Tống Vân, anh tên là Tống Vân."

Thẩm Bạch gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Sau đó cậu lại nghĩ nghĩ, hình như cậu vẫn chưa nói cho đối phương biết tên mình.

Nhìn vào khoảng trống phía dưới, Thẩm Bạch cầm bút viết tên mình lên đó: Thẩm Bạch.

Tống Vân hài lòng cất bản thoả thuận đi.

"Gia gia nãi nãi, Tiểu Bạch từ nay về sau sẽ sống ở đây. Nếu hai người nhớ em ấy, có thể đến thăm em ấy bất cứ lúc nào."

Hắn nói một cách lịch sự.

Hai ông già chưa kịp vui vẻ cùng cháu trai.

Cháu trai nhỏ của họ đã trở thành vợ của người khác.

Nhưng vì tương lai của Thẩm Bạch, bọn họ dù có luyến tiếc cũng phải buông tay.

"Có thể, chúng ta có thể nói chuyện riêng với Tiểu Bạch được không?"

"Được."

Tống Vân đứng dậy cùng những người khác đi ra ngoài, để bọn họ ở đây nói chuyện.

"Tiểu Bạch, thật xin lỗi. Là lỗi của ông bà, là tại chúng ta không có năng lực, không thể chăm sóc tốt cho con."

Bà Thẩm ôm Thẩm Bạch đang ngây ngốc, khó chịu lau nước mắt.

Thẩm Bạch lắc đầu, giơ tay ra hiệu:

"Không sao cả, những năm này con sống rất tốt."

Hai ông bà biết Thẩm Bạch không nói được, nên mấy ngày nay đều học ngôn ngữ ký hiệu.

Bọn họ có lẽ, có thể hiểu được một chút.

"Vậy ngươi từ nay về sau, con sẽ sống ở chỗ này. Nếu như Tống Vân khi dễ con, con chỉ cần nhắn tin cho ông nội. Ông nội nhất định sẽ tới làm chủ cho con."

Vẻ mặt ông Thẩm tràn ngập cảm giác tội lỗi.

Nếu con trai của ông, đồng thời là chú của Thẩm Bạch. Không làm ra những việc này, chắc chắn bọn họ sẽ từ chối yêu cầu của Tống Vân.

Nhưng, nếu ông cự tuyệt. Tống Vân nhất định sẽ tấn công Thẩm gia.

Thẩm gia căn bản không có lựa chọn, Tống Vân đã lên kế hoạch chuẩn bị mọi thứ. Bọn họ cũng không thể cự tuyệt.

Thẩm Bạch: ????

Tại sao cậu phải sống ở đây?

Cậu ra hiệu một cách lo lắng bằng ngôn ngữ ký hiệu và muốn cùng ông bà trở về nhà Thẩm tham quan một chút. Sau đó, cậu sẽ quay lại đạo quán sau vài tháng nữa.

Tuy nhiên, phần ngôn ngữ ký hiệu này có hơi phức tạp. Hai trưởng lão nhà họ Thẩm đều chưa học nên không thể hiểu được.

Bọn họ đã ở đây lâu như vậy, nếu tiếp tục trì hoãn ở Tống gia cũng không tốt. Nếu không, Tống Vân tức giận sẽ rất phiền phức.

Bà Thẩm chỉ có thể nói:

"Tiểu Bạch, chúng ta phải về rồi. Con ngoan ngoãn ở đây, lần sau bà nội sẽ mang đồ ngon đến cho con."

Bà dùng những lời dỗ dành Thẩm Bạch khi cậu còn nhỏ. Nhưng trong nháy mắt, Thẩm Bạch đã trưởng thành.

Bà Thẩm lại lau nước mắt.

Thấy ông bà buồn bã như vậy, Thẩm Bạch ngoan ngoãn gật gật đầu. Nhưng cậu thật sự chỉ muốn về nhà với ông bà nội.

Một số người cùng nhau bước ra ngoài.

Thẩm Bạch vừa muốn đi theo ông bà lên xe, Tống Vân đã nắm lấy cổ tay cậu.

Thẩm Bạch gấp đến mức muốn thoát khỏi bàn tay to lớn của người đàn ông này. Nhưng lại không gỡ ra được.

"Ngoan, Tiểu Bạch. Từ nay về sau em sẽ sống ở đây."

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên như lời thì thầm của ma quỷ truyền vào tai Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch lắc lắc đầu, cậu không muốn ở chỗ này. Cậu muốn về nhà.

Nhưng cậu không thể nói, chỉ có thể nhìn xe của Thẩm gia rời đi.

Nước mắt cậu rơi xuống, cậu không muốn ở đây.

Tống Vân ôm người vào lòng, Thẩm Bạch thấp hơn hắn một cái đầu, căn bản không có cách nào thoát ra được.

Thẩm Bạch giận dữ đánh hắn, muốn đánh chết hắn.

Tống Vân một tay nắm lấy hai cổ tay cậu, một tay nâng cậu lên.

Giọng nói lạnh lùng mang vẻ nguy hiểm:

"Nếu em không nghe lời, anh sẽ bẽ gãy chân của em."
« Chương TrướcChương Tiếp »