Chương 7

Thẩm Bạch bị lời nói của hắn dọa đến mức không dám động đậy.

Cậu nhớ lại ngày hôm đó, người đàn ông này đã mang theo rất nhiều người đến cứu cậu.

Tuy hắn hơi xấu tính, nhưng lúc đó cậu đã nghĩ hắn là người tốt.

Nhưng bây giờ hắn là kẻ xấu, còn muốn bẽ gãy chân cậu.

Cậu nhanh chóng nhìn xuống chân mình. Nếu chân cậu bị gãy, cậu sẽ không thể mang đồ ăn ngon đến cho tiểu sư tổ của mình.

Cậu cắn chặt môi, cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Cậu càng cảm thấy chắc chắn chính mình thực sự đã gặp kẻ xấu, cậu cần phải tìm cách nhanh chóng chạy trốn.

Nhìn thấy người trong ngực rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Tống Vân liền bế cậu đến ghế sô pha.

"Từ giờ trở đi, em sẽ là bạn đời của anh. Ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn."

Những gì hắn nói với bà Thẩm không phải là lời nói dối. Hắn thật sự cần một người bạn đời. Tất nhiên, bạn đời là ai không quan trọng.

Hắn tình cờ biết được nhà họ Thẩm vừa tìm được cháu trai thất lạc nhiều năm, nên đã đi xem.

Đứa trẻ này có chút ngốc nghếch, vừa lúc hắn đang cần bạn đời.

Hắn vốn dĩ không có ý định kết hôn, nhưng bố mẹ hắn luôn hối thúc hắn rất nhiều lần. Vì vậy hắn đã chọn Thẩm Bạch.

Gia đình hắn vẫn đủ khả năng nuôi thêm một người.

Nghĩ đến vẻ mặt của cha mẹ hắn khi đó, Tống Vân không khỏi muốn bật cười.

Thẩm Bạch không biết đến cục dân chính có ý tứ gì. Nhưng cậu biết, bạn đời có nghĩa là gì.

Hai người ở bên nhau suốt đời, chính là bạn đời của nhau.

Thẩm Bạch tuyệt vọng lắc lắc đầu. Cậu thực sự không muốn làm bạn đời với người này.

"Ngoan, chỉ cần em trở thành vợ của anh. Sau này sẽ không có người dám ức hϊếp em, em có thể tùy ý ăn nhiều đồ ăn ngon."

Thẩm Bạch nghe đến ăn, nhưng bao nhiêu đồ ăn ngon mới đủ?

Đôi mắt to tròn xinh đẹp của cậu chớp chớp vài lần.

Tống Vân tiếp tục nói:

"Em có thể ăn bất cứ thứ gì em muốn. Em nhìn xem, những chiếc bánh nhỏ em vừa ăn có ngon không? Còn có những hương vị khác, em có muốn thử không?"

Thẩm Bạch nuốt nước bọt, nhưng vẫn không gật đầu. Cậu né tránh quay đầu sang một bên, không nhìn Tống Vân.

Trong đầu tính toán, được ăn ngon quan trọng hơn hay trở về Thẩm gia quan trọng hơn.

Thẩm Bạch không có ký ức ở Thẩm gia, thật ra cũng không muốn quay về.

Nếu cậu ở đây, có lẽ cũng sẽ không dễ dàng tìm được đường trở về đạo quán.

"Em trước tiên cứ ở tạm chỗ này, ngày mai anh đưa em đi chơi."

Đi chơi à?

Chẳng phải lúc nào cũng có thể quay lại đạo quán sao?

Vậy thì sống ở đây vui vẻ một chút cũng không phải là không thể.

Thẩm Bạch cũng không còn buồn nữa, xem ra làm bạn đời cũng không khó.

Tống Vân quỳ xuống trước mặt cậu, giơ tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Thẩm Bạch.

"Ngoan nhé, buổi trưa anh sẽ cho em ăn gì đó ngon."

Ăn ngon?

[Tiểu Bạch muốn ăn đồ ăn ngon, nhưng mình vẫn chưa đói. Hiện tại ăn không nổi nữa.]

Thẩm Bạch quay đầu, không để ý tới hắn.

"Người thì nhỏ con, nhưng tính tình khá nóng nảy."

Tống Vân kéo đầu cậu lại, để Thẩm Bạch nhìn hắn.

Thẩm Bạch đành phải nhìn hắn, cậu có chút khó chịu. Tên xấu xa này rốt cuộc muốn làm gì?

Tống Vân nhìn đồng hồ.

Lúc này trợ lý Hứa đi tới nói:

"Chủ tịch, nửa tiếng nữa cuộc họp sẽ bắt đầu."

Tống Vân gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Hắn quay sang nhìn Thẩm Bạch nói:

"Em ở nhà, đừng ra ngoài. Nếu không..."

Hắn nói với giọng điệu nguy hiểm và nhìn đôi chân nhỏ nhắn của Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch vội vàng co chân lại, gật gật đầu liên tục.

Cậu sẽ không chạy ra ngoài hoặc chạy lung tung. Nên hắn không được bẽ gãy chân cậu.

Nhìn cậu ngoan ngoãn nghe lời. Tống Vân hài lòng gật đầu, xoay người bước ra ngoài.

Thẩm Bạch bị bỏ lại một mình ngồi ngây ngốc trên ghế sô pha, không biết phải làm sao.

Trong lúc cậu đang suy nghĩ có nên ra ngoài hay không thì quản gia bưng một đĩa hoa quả cắt sẵn đi tới.

Ông đặt đĩa hoa quả trước mặt Thẩm Bạch, mỉm cười cung kính nói:

"Tiểu Bạch thiếu gia, đây là ông chủ bảo tôi cắt trái cây cho ngài. Ngài cứ thoải mái thưởng thức."

Thấy Thẩm Bạch không lên tiếng, quản gia Lý lại nói:

"Tôi họ Lý, Tiểu Bạch thiếu gia có thể gọi tôi là Lý thúc."

Thẩm Bạch đã hiểu, quản gia kêu là Lý thúc.

Nhưng cậu không thể nói được nên đành gật đầu.

Lý thúc nhận được phản hồi, nụ cười trên mặt càng đậm hơn:

"Ở nơi này, người hầu, vệ sĩ và tôi. Tiểu Bạch thiếu gia, có thể tùy ý ra lệnh. Tiểu Bạch thiếu gia, từ nay nơi này sẽ là nhà của ngài."