Chương 13: Lạnh lùng boy



Giang Sách nhìn đĩa rau củ cùng một chiếc đùi gà to trong khay cơm của mình, nhất thời cảm thấy tâm tình có chút phức tạp.

Trong tiểu thuyết gốc có giải thích rằng mẹ của nguyên chủ, Khúc Lan, đang làm công việc bán thời gian bên ngoài và tình cờ đến nhà Quan Tinh La để dọn dẹp nhà cửa. Nguyên chủ lúc này mới có ý nghĩ kéo gần quan hệ với Quan Tinh La, mong mẹ của mình có thể có được công việc ổn định lâu dài.

Quan Tinh La biết rõ ý định này của nguyên chủ, không những không ghét bỏ nguyên chủ mà còn chăm sóc hắn rất tốt.

Để trả ơn Quan Tinh La, nguyên chủ đã đồng ý làm tay sai chạy việc vặt cho anh ta.

Đây là mối quan hệ giữa nguyên chủ và Quan Tinh La. Dù sao, với tư cách là một đại thiếu gia, Quan Tinh La không chỉ quan tâm đến tâm tình của nguyên chủ mà còn chăm sóc nguyên chủ một cách khéo léo, quả thực rất tốt bụng.

Giang Sách càng ngày càng hiểu rõ vì sao Quan Tinh La lại trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý và được mọi người yêu mến.

Giang Sách ngơ ngác nhìn đồ ăn trong khay, Quan Tinh La dùng đũa chạm vào đĩa của cậu nói: "Tỉnh táo lại chưa, lát nữa không phải muốn ngủ một giấc sao? Nhanh ăn đi rồi còn về lớp."

Giang Sách ngước mắt lên, mỉm cười với Quan Tinh La, không cô phụ với lòng tốt của cậu ta, nói: “Vậy tớ bắt đầu ăn nhé.”

Nụ cười chân thành bao giờ cũng cảm động hơn, nhưng tóc của Giang Sách quá dài khiến nụ cười của cậu có chút mờ mịt, không rõ ràng, làm cho lòng người khác hơi ngứa ngáy.

Quan Tinh La đột nhiên đưa tay vén tóc mái ra khỏi trán Giang Sách, hỏi: "Khi nào cậu mới cắt tóc? Nó gần như che mất mắt cậu luôn rồi."

Giang Sách vén tóc mái sang một bên, lộ ra đôi mắt trong veo.

Thanh niên gầy gò lần đầu tiên hạ thấp cảnh giác, vẻ mặt thoải mái nhưng nghiêm túc, trong mắt hiện lên vẻ trang nghiêm pha lẫn một chút nặng nề.

Một cái đùi gà cùng mấy món thịt đã hoàn toàn mua được Giang Sách, lúc này Giang Sách không còn phản đối việc làm tiểu đệ cho nhân vật chính vạn nhân mê nữa, chủ động nói cho Quan Tinh La biết kế hoạch của mình: “Tớ sẽ tìm thời gian đi cắt tóc một chuyến, tiệm cắt tóc ở gần cửa hàng tiện lợi có thể sẽ rẻ hơn những tiệm ở gần đây.”

Quan Tinh La nghe xong cũng không có chút khinh thường cậu, chỉ nhẹ nhàng nói: "Thợ cắt tóc của tớ không tệ, có thể giới thiệu cho cậu."

Quan Tinh La đã nói như vậy, nhất định là miễn phí, Giang Sách không muốn gây phiền phức cho Quan Tinh La, liền đổi chủ đề: "Chuyện này để sau lại nói, không cần gấp, tớ vẫn còn có thể nhìn thấy đường đi mà."

Quan Tinh La mỉm cười khi nghe cậu nói như vậy.

Bầu không khí giữa hai người trở nên thoải mái hơn rất nhiều, Giang Sách ở nhà đã lâu không được ăn no, thực sự bây giờ cậu đang rất đói bụng, liền ba chén cơm cũng đều ăn sạch.

Ngược lại, Quan Tinh La ăn đồ ăn một cách chậm rãi, trong suốt quá trình đều rất điềm tĩnh và ưu nhã, chính là đem đồ ăn ở trường học ăn giống như là ở nhà hàng cao cấp vậy, rất phù hợp với hình tượng một quý công tử ưu nhã như cậu ấy.

Sau bữa trưa, hai người cùng nhau trở về phòng học, Chu Hoàn đã ăn xong trước họ, ngồi vào chỗ của mình, duỗi thẳng đôi chân dài thẳng tắp mạnh mẽ của mình ra lối đi.

Giang Sách định trực tiếp bước qua chân Chu Hoàn, nhưng Chu Hoàn kịp thời kéo chân hắn lại, nhìn thoáng qua cậu.

Giang Sách hôm nay ăn đủ no, tâm tình vui vẻ nói đùa: "Cao ráo cũng thật tốt, chân thật dài nha."

Chu Hoàn không nói gì sau khi nghe điều này.

Lạnh lùng boy chính là lạnh lùng boy nha, im lặng từ đầu đến cuối, Giang Sách sờ sờ chóp mũi, đi về chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.

Quan Tinh La cũng ngồi xuống, suy nghĩ một chút rồi quay sang Chu Hoàn nói: "Cậu có thấy hơi chật không? Cần tớ ngồi lên phía trước một ít không?"

Những học sinh cao hơn và có đôi chân dài thường cần nhiều chỗ ngồi hơn. Nhiều người ở hàng trước và hàng sau tranh cãi với nhau rất gay gắt về việc làm thế nào để ngồi thoải mái hơn.

Chu Hoàn nhìn thấy Quan Tinh La đem ghế dựa của mình kéo xích lên phía trước một chút, để ra cho Chu Hoàn thêm một chút không gian.

Chu Hoàn nhìn thấy Quan Tinh La làm như vậy, cái miệng dương như bị khâu lại không bao giờ lên tiếng lúc này lại nói: “Không cần đâu.”

Giọng nói của Chu Huân có chút khàn khàn, sắc mặt vẫn như cũ lạnh lùng, hắn cụp mi, không lộ ra biểu tình gì, chỉ đưa tay qua bàn, đỡ lưng ghế của Quan Tinh La, kéo ghế lại.

Quan Tinh La mỉm cười, không quan tâm tới hắn ta nữa, quay người đi nghỉ trưa.

Chu Hoàn rút tay lại, chống khuỷu tay lên bàn, xoay người sang một bên, che mất khuôn mặt của chính bản thân hắn.

Giang Sách nhìn thấy cảnh này, trong lòng phát ra một tiếng "chậc chậc chậc."

Anh ta luôn im lặng trước mặt người khác và chỉ nói chuyện với một mình Quan Tinh La.