Chương 14: Quan tâm

Tiết học buổi chiều cũng trải qua từng tiết một. Trong giờ nghỉ, Tống Triều Văn, học sinh năm thứ hai ở tầng trên, đến trước cửa lớp 3 năm 1.

Tống Triều Văn tự nhiên là tới gặp Quan Tinh La.

Khi Quan Tinh La nhìn thấy Tống Triều Văn, nụ cười trên mặt đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn. Cậu ta miễn cưỡng đứng dậy và đi đến cửa để nói chuyện với Tống Triều Văn.

Tống Triều Văn trên người luôn có phong độ của một người trí thức, lịch lãm, còn Quan Tinh La thì đẹp trai và ôn nhu. Đứng cạnh nhau, cả hai đều là đại thiếu gia, khí chất có phần giống nhau nhưng lại có chút khác biệt, như thể hai khối ngọc đẹp đẽ bổ sung cho nhau.

Nhiều bạn nữ trong lớp không viết là cố ý hay vô tình luôn thò đầu ra ngoài nhìn ra cửa lớp.

Giang Sách tùy ý liếc nhìn một cái, từ biểu tình của Quan Tinh La cậu đã biết rằng Tống Siêu Văn tới đây để sắp xếp lịch dạy kèm, nhưng Quan Tinh La hiển nhiên không có muốn học cho lắm.

Lúc này, một giọng nói đột nhiên từ bên cạnh truyền đến: “Bọn họ rất thân với nhau sao?”

Giang Sách quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt đang nheo lại của Chu Hoàn.

Giang Sách sửng sốt, nghi hoặc chỉ vào chính mình hỏi: "Cậu đang nói chuyện với tớ hả?"

Chu Hoàn lạnh lùng nhìn cậu, gật đầu.

Chu Hoàn có đường nét khuôn mặt góc cạnh nhưng đôi mắt lại rất lạnh lùng, khiến cậu ta trông rất ngầu.

Giang Sách không thích loại trầm lặng như thế này, liền lật đầu ngón tay chỉ vào Tống Siêu Văn cùng Quan Tinh La, cười nói: "Cậu hỏi là bọn có có phải rất thân với nhau đúng không?"

Sự im lặng của Chu Hoàn được coi như là sự đồng ý.

Giang Sách cười đáp: "Bọn họ đương nhiên là rất thân rồi, họ chính là lớn lên cùng nhau nha."

Họ Tống và họ Quan là thế giao, nói như vậy cũng không sai, tuy nhiên, trong tiểu thuyết gốc, mối quan hệ giữa Quan Tinh La và Tống Triều Văn chỉ trở nên thân thiết sau khi dạy kèm.

Giang Sách cố ý nói lời này, quả nhiên nhìn thấy Chu Hoàn cau mày, ánh mắt thâm sâu nhìn vào Tống Triều Văn.

Giang Sách chống cằm cũng nhìn về phía cửa, hiển nhiên là đang ở trong tình trạng hóng chuyện, nghĩ: “Đánh nhau đi, đánh nhau đi....”

Quan Tinh La sau khi cùng Tống Triều Văn nói chuyện xong liền trở về chỗ ngồi, nhẹ nhàng thở dài.

Giang Sách xuyên qua lối đi, dùng bút chọc chọc hắn, trực tiếp hỏi: “Khi nào cậu đi học thêm?”

Quan Tinh La quay đầu lại, ánh mắt có chút buồn bã: “Hôm nay sau khi tan học tớ sẽ bắt đầu, tớ đã nói không cần gấp như vậy, nhưng anh ấy lại không hề buông tha cho tớ.”

Giang Sách trong lòng không ngừng khen ngợi Tống Triều Văn. Anh ấy xứng đáng là học bá. Năng lực hành động thật nhanh gọn mà dứt khoát.

Giang Sách nghĩ hôm nay không cần cùng Quan Tinh La về nhà, có thể đạp xe đạp công cộng để về rồi.

Nghĩ như vậy cậu cũng cảm thấy thật đáng tiếc. Cậu khá tò mò về việc học bá Tống Triều Văn sẽ dạy kèm Quan Tinh La như thế nào.

Mỗi học sinh học giỏi đều có hệ thống học tập và giải thích theo cách riêng của mình, Giang Sách thực sự muốn xem phương pháp học tập của Tống Triều Văn và học hỏi từ anh ấy.

Nhưng cậu không thể quấy rầy thời gian ở một mình của Quan Tinh La với các nhân vật nam phụ khác, nếu không tình tiết trong tiểu thuyết không thể hoàn thành được thì sẽ phải làm sao bây giờ.

Hai người suốt cuộc nói chuyện đều không có chút ý tứ tránh né Chu Hoàn, Chu Hoàn ngồi ở phía sau Quan Tinh La, im lặng nghe hết tất cả những gì bọn họ nói.

Trong suốt thời gian còn lại của buổi chiều, Quan Tinh La luôn có tâm trạng chán nản không thích học, nhân vật chính vạn nhân mê không khác gì một học sinh trung học mười sáu tuổi bình thường.

Tan học, Giang Sách vừa thu dọn đồ đạc vừa nói với Quan Tinh La: “Nếu cậu còn phải đợi học bá năm 2 dạy kèm thì tớ về trước nha.”

Quan Tinh La dùng ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Giang Sách, đột nhiên nói: “Tớ đi cùng với cậu.”

Giang Sách vội vàng nói: “Cậu không phải còn học kèm sao?”

Quan Tinh La cầm cặp sách lên nói: “Tớ không học.” Hắn nghĩ ra một cái cớ: “Tớ cảm thấy không khỏe.”