Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Đệ Của Vạn Nhân Mê Cũng Là Vạn Nhân Mê

Chương 15: Học bổ túc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tống Trều Văn lúc mới đầu còn cho rằng Giang Sách là thiếu gia của một gia tộc nào đó. Sau này, sau sự kiện "Rolls-Royce Illusion", anh ta đại khái biết được hoàn cảnh gia đình của Giang Sách và mối quan hệ của cậu với Quan Tinh La.

Tống Trều Văn cũng không vì thế mà coi thường cậu, thái độ của anh vẫn khách khí, ôn nhu hỏi: “Tinh La đâu rồi?”

Giang Sách không khỏi lại liếc nhìn Tống Trều Văn thêm một cái, không ngờ học bá lại là loại người thích bám theo sau người khác như vậy nha.

Giang Sách thành thật lắc đầu: "Em không biết."

Tống Trều Văn ngẩng đầu nhìn về phía xa, sau giờ tan trường, các học sinh đã dần dần rời đi, cổng trường trở nên yên tĩnh, đến lúc đám người tản đi hết, vẫn không thấy bóng dáng Quan Tinh La.

Nhìn thấy Tống Trều Văn còn đang nhìn chằm chằm phương xa, trầm ngâm suy nghĩ, Giang Sách nói: "Nếu không có chuyện gì, vậy em đi trước nha."

Nói xong, cậu quay người định rời đi, nhưng Tống Trều Văn đột nhiên ngăn cậu lại, cười hỏi: “Em muốn đạp chiếc Roll-Royce của em về sao?”

Giang Sách nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay em có mua một chiếc xe khác, Rolls-Royce Vision.” Giọng điệu của cậu rất nghiêm túc, “Em cũng có một chiếc Rolls-Royce Vision và một chiếc Rolls-Royce Illusion nha.”

Tống Triều Văn nghe vậy càng cười lớn hơn: "Quả thật là một gia đình giàu có."

Giang Sách cao ngạo đáp lại: "Đúng vậy, cho nên em phải về rồi."

Tống Trều Văn vẫn không thả cậu đi mà gọi lại: "Nhóc con, lại đây."

Giang Sách rất không hài lòng với danh hiệu mới của mình, Tống Trều Văn chỉ lớn hơn cậu có một tuổi, huống chi cậu đã xuyên không tới đây, bị đối xử như một đứa nhóc con nên cậu không thể cao hứng nổi.

Tuy nhiên, Tống Triều Văn lại rất kiên nhẫn, lặng lẽ đứng đó chờ cậu, quanh người anh như được bao quanh bởi ánh sáng ấm áp, giống như một người anh trai hàng xóm ân cần và dịu dàng, cho dù có nói những lời nói thân hiết hơn nữa cũng không khiến người ta cảm thấy thất lễ.

Giang Sách mặc dù có chúnghông tình nguyện lắm, nhưng vẫn tiến về phía trước mấy bước, nghiêng người tiến về phía Tống Triều Văn.

Tống Trều Văn tóm lấy cậu, nheo mắt lại, cười nói: “Một người bỏ chạy, bắt được một người khác.”

Giang Sách sửng sốt, cánh tay bị Tống Trều Văn giữ chặt, nhìn anh ta trên mặt đeo mắt kính trông có vẻ hiền lành nhưng thực ra lại rất mạnh mẽ, Giang Sách không thể thoát ra được khỏi tay anh ta, có chút kinh ngạc.

"Đi thôi." Tống Trều Văn kéo Giang Sách đi ra ngoài.

Giang Sách kinh ngạc hỏi: “Đi đâu?”

Tống Trều Văn nắm tay Giang Sách, bình tĩnh nói: “Đi học phụ đạo.”

Lúc này Giang Sách bắt đầu cảm thấy phức tạp.

Tống Trều Văn không tìm được Quan Tinh La, liền kéo cậu đi học phụ đạo, đây là đãi ngộ của nhân vật chính cơ mà, cậu chỉ là một tên tiểu đệ thì nhận được cái đãi ngộ này làm gì?

Nhưng mà... đây là được học thần tương lai đích thân dạy bổ túc đó nha.

Cơ hội không được bỏ lỡ và sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, Giang Sách điên cuồng động tâm.

Giang Sách cau mày một lát, lát sau lại mím môi một hồi, trên mặt hiện rõ vẻ bối rối.

Tống Trều Văn cho rằng cậu cũng giống như Quan Tinh La không chịu học, liền dùng vũ lực kéo cậu đi, đưa cậu vào trong một nhà hàng.

Giang Sách hỏi: "Tới đây làm gì?"

Tống Trều Văn ôm cặp đưa cậu vào phòng riêng, đứng trước bàn cười nói: “Làm bài tập trước đi.”

Tống Trều Văn cười hiền lành, vẫn thân thiện như vậy, nhưng vì tư thế nhìn từ trên cao xuống nên tạo ra một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.

Giang Sách ngước mặt lên, vô tội nói: “Cặp sách này là của Quan Tinh La.” Đương nhiên, bài tập cũng vậy.

Tống Trều Văn nói: “Anh biết, bài tập của ai cũng như nhau cả thôi.”

Tống Triều Văn tự động xếp Giang Sách vào loại học sinh kém, đều là học sinh kém cả thì bài tập của ai mà chả như nhau.

Giang Sách mở cặp sách của Quan Tinh La, lấy bài tập bên trong ra, bày lên bàn ăn trước mặt.

Tống Trều Văn lập tức chọn ra mấy câu hỏi, để Giang Sách làm trước, sau đó quét mã QR trên bàn để gọi món.

Nhìn thấy hành động của hắn, Giang Sách quay đầu nhìn hắn.

Tống Trều Văn nâng kính trên sống mũi lên, giọng điệu ôn hòa nhưng lời nói lại rất chắc chắn: “Chắc chắn em đói rồi, nhưng mà em phải làm xong những câu hỏi anh vừa đánh dấu mới có thể được ăn.”

Giang Sách cúi đầu xem xét những câu hỏi mà Tống Triều Văn lựa chọn, tất cả đều rất có trình tự, thực sự có thể rất nhanh liền có thể nhìn ra trình độ của một người khi làm đống bài tập này, nhưng Giang Sách không thể nhanh như vậy liền bài lộ được.

Thế là cậu lấy điện thoại di động ra và nhắn tin.
« Chương TrướcChương Tiếp »