Chương 18: Trà sữa

Tống Triều Văn bảo Giang Sách thu dọn sách vở, chuẩn bị đi về, lúc này Giang Sách cũng không có lập tức rời đi, mà là gọi người phục vụ lại, nhờ họ giúp cậu gói lại những đồ ăn còn dư.

Giang Sách vui vẻ cầm hộp đóng gói, nói với Tống Triều Văn: "Em lấy về, anh có cảm thấy phiền không ạ?"

Tống Triều Văn đương nhiên không phản đối, anh biết Giang Sách điều kiện gia đình không tốt, nhưng thái độ của cậu lại rất tự nhiên, không hề có chút tự ti, khiến người khác cũng cảm thấy thạt thoải mái, không cần phải lo lắng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu bé.

Giang Sách cầm lấy đồ ăn đi theo Tống Triều Văn ra khỏi nhà hàng, lại nói: “Hôm nay cảm ơn học trưởng đại nhân đã dạy kèm cho em.”

Tống Triều Văn mỉm cười, cặp kính dưới ánh đèn ven đường phát sáng ánh vàng, nói: “Anh rất vui khi được dạy những người chịu khó học tập.”

Giang Sách xua tay nói: "Vậy em đi về trước đây."

Nói xong, cậu bước sang một bên chuẩn bị quét chiếc xe đạp công cộng.

Tống Triều Văn đi theo cậu, cười hỏi: "Hôm nay là đi chiếc Rolls Royce nào?"

Giang Sách quét mã QR xong, lên xe đạp, thản nhiên mà nói: "Rolls-Royce bọt biển."

Tống Triều Văn hiếm khi cười lớn, nhìn Giang Sách xách hộp đi xa.



Giang Sách lấy cớ nói với Khúc Lan là cậu được các bạn cùng lớp mời đi ăn tối, ăn không hết nên đóng gói mang về cũng là điều bình thường.

Khúc Lan không nghĩ nhiều, nhìn thấy đồ ăn dư mà cậu mang về có thể ăn thêm một bữa, vậy là cô đã tiết kiệm được một ít tiền ăn.

Ngày hôm sau, Giang Sách mang cặp sách của Quan Tinh La đến trường. Trên đường cậu gặp được Quan Tinh La. Hai người lại chủ động trao đổi cặp sách cho nhau.

Hôm qua hắn ép Giang Sách đổi cặp sách nên đã làm bài tập cho Giang Sách. Quan Tinh La cũng không mong chờ Giang Sách sẽ làm bài tập cho mình, dự định vào lớp sẽ chép bù phần bài tập của mình, nói: “Bài tập của cậu, tớ đã làm xong hết rồi.”

Không ngờ Giang Sách cũng nói: “Tớ cũng làm xong bài tập cho cậu rồi.”

Quan Tinh La chớp mắt, nhìn Giang Sách, đột nhiên ý thức được điều gì đó, hỏi: "Hôm qua xảy ra chuyện gì? Tống Triều Văn có bắt được cậu không?"

Giang Sách đã kể cho Quan Tinh La nghe mọi chuyện về việc Tống Triều Văn dạy kèm cho cậu ấy ngày hôm qua.

Quan Tinh La nghe xong trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vỗ vỗ vai Giang Sách, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu, đã vất vả rồi.”

Giang Sách: "..."

Cũng không có khoa trương như vậy đi.

Đừng làm cho người khác những gì mình không muốn người khác làm với mình, Quan Tinh La có chút hối hận vì đã kéo Giang Sách xuống nước, khiến cậu bị Tống Triều Văn đè đầu ngồi học cả buổi tối.

Giang Sách nói không sao, dù sao cậu cũng có bữa cơm ngon miễn phí, cũng không lỗ.

Hai người bước đến trường và bắt đầu một ngày học tập, sinh hoạt mới.

Trong bữa trưa, Quan Tinh La còn gọi thêm mấy món ăn nữa, Giang Sách xếp hàng, sau đó Quan Tinh La chia sẻ đồ ăn của mình với Giang Sách.

Ăn trưa xong, Quan Tinh La nói mình có chút chuyện, bảo Giang Sách về phòng học trước.

Giang Sách không suy nghĩ nhiều, một mình đi về phòng học, chuẩn bị nằm trên bàn ngủ trưa.

Chu Hoàn vẫn như hôm trước đã trở về phòng học trước cậu, đã ngồi vào chỗ của mình.

Khốc ca luôn toát ra khí chất lạnh lùng, không thích nói chuyện với người khác. Giang Sách cũng không để ý đến Chu Hoàn nữa, đi thẳng đến chỗ của cậu.

Cậu và Chu Hoàn ngồi chỉ cách nhau một lối đi, nhưng hai ngày nay họ chỉ trao đổi đúng một câu. Hôm qua Chu Hoàn hỏi cậu xem Quan Tinh La và Tống Triều Văn có quen nhau không.

Khi mông Giang Sách vừa chạm vào ghế, anh chàng lạnh lùng bên cạnh đột nhiên động đậy.

Chu Hoàn xoay người, đối mặt với Giang Sách, trừng mắt nhìn cậu.

Giang Sách lạnh hết cả sống lưng vì ánh mắt lạnh lùng của hắn, vừa định hỏi "Cậu có chuyện gì vậy?" thì thấy Chu Hoàn từ trong ngăn bàn lấy ra một thứ gì đó, lợi dụng đôi tay dài của mình mà đem nó đặt lên trên bàn của Giang Sách.

Giang Sách nhìn kỹ hơn thì thấy đó là một cốc trà sữa.