Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Đệ Của Vạn Nhân Mê Cũng Là Vạn Nhân Mê

Chương 22: tính toán của Tống Triều Văn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quan Tinh La khá lạc quan về điều này, nói: “Anh Triều Văn đã học năm thứ hai cao trung và sẽ học năm thứ ba trong học kỳ tới. Chính bản thân anh ấy đã rất bận rộn việc học nên chắc là không còn thời gian để dạy kèm cho tớ nữa rồi."

Ban đầu, Tống Triều Văn muốn dạy kèm cho Quan Tinh La vì sự nhờ vả của cha mẹ anh ấy. Vì thế nên anh ta cũng không để tâm đến việc này lắm, Quan Tinh La đã từ chối vài lần liền bỏ qua luôn.

Giang Sách cảm thấy chuyện này có chút không bình thường.

Nếu Tống Triều Văn dễ dàng bỏ cuộc như vậy thì làm sao cốt truyện có thể tiếp tục được?

Nhưng cho đến cuối tuần này, Tống Triều Văn vẫn chưa xuất hiện lại một lần nào.

Giang Sách trong lòng thở dài, cậu đã quá vội vàng nên đánh giá sai vị học bá này rồi sao.

Bản thân nam phụ không nỗ lực làm việc cũng không phải chuyện của Giang Sách. Cậu không cần phải làm tấm chắn cho Quan Tinh La thì càng vui vẻ, thoải mái hơn.

Học sinh cao trung của trường trung học số 6 khôn thể tận hưởng một ngày cuối tuần trọn vẹn được. Trường trung học số 6 đã sắp xếp các lớp học thêm nửa ngày vào thứ bảy cho học sinh năm nhất. Vì vậy nên Giang Sách muốn sắp xếp để đi đến cửa hàng tiện lợi cắt tóc vào buổi chiều sau giờ học.

Khi Quan Tinh La biết được kế hoạch của Giang Sách, hắn cười nói: "Không bằng để tớ đưa cậu đi cắt tóc nhé?"

Giang Sách kinh ngạc nhìn Quan Tinh La.

Cậu không ngại Quan Tinh La đi cắt tóc với mình, cậu là lo ở đó vừa đông lại chật chội, không phù hợp với khí chất đại thiếu gia của chàng tiên nhỏ này.

Nhưng theo những gì cậu biết, hoàn cảnh gia đình của Quan Tinh La rất phức tạp, cuối tuần hắn thường sẽ ở nhà để nói chuyện với ông nội và những người khác trong gia đình.

Quả nhiên, Quan Tinh La thấy Giang Sách không đáp lại cũng không ép buộc, liền cười nói: "Đùa thôi, tớ không có thời gian rảnh nhiều như vậy đâu."

Nói xong, hắn mỉm cười vẫy tay với Giang Sách, ân cần nói: “Đi nhanh đi, chúc cậu cuối tuần vui vẻ.”

Quan Tinh La khi nói chuyện với mọi người rất lịch sự, lịch sự quá mức nên thường không giống như bộ dáng của một thanh niên 16 tuổi nên có.

Giang Sách nhìn Quan Tinh La lên xe hơi sang trọng của Quan gia, quay người tìm một chiếc xe đạp công cộng rồi đi.

Khúc Lan đi làm ban ngày, trưa không về nên Giang Sách dự định sẽ đi tìm chỗ ăn trưa.

Cậu vừa lấy xe, khi ra khỏi cổng trường thì chợt liếc nhìn thấy một người đang đứng bên đường.

Giang Sách đột nhiên phanh gấp, quay đầu nhìn người thanh niên đang đứng ở đó.

Tống Triều Văn đứng cạnh vành đai xanh, vẫn mặc áo khoác ngoài đồng phục học sinh, đứng thẳng ở đó, giữ thái độ ôn hòa, điềm tĩnh trong gió lạnh đầu xuân.

Nhìn thấy Giang Sách dừng lại, anh nhếch lên khóe môi, đẩy kính trên sống mũi lên.

Giang Sách không có xuống xe, một chân đạp đất, một chân đạp bàn đạp giữ thăng bằng, do dự một lát, giơ tay chỉ về phía sau nói: “Tinh La vừa mới rời đi, nhưng cậu ấy đang ngồi trên xe nên có thể sẽ không đuổi kịp được."

Tống Triều Văn cười nói: "Anh tới tìm em."

Giang Sách kinh ngạc nhìn Tống Triều Văn, xuống xe Rolls-Royce của mình, nắm tay lái, hỏi: "Anh tìm em làm gì?"

Tống Triều Văn đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Em có muốn học lớp bổ túc của anh không?”

Giang Sách có chút kinh ngạc, một lúc sau cậu liền nói: "Anh nên đi tìm Quan Tinh La mới đúng chứ."

Tống Triều Văn nói: "Tinh La nhất định sẽ tiếp tục tìm lý do để bỏ trốn, anh sẽ không ép buộc cậu ta."

Vậy thì không cần phải tới tìm tôi nha, Giang Sách lẩm bẩm trong lòng.

Tống Triều Văn biết Giang Sách đang suy nghĩ gì, kiên nhẫn giải thích: “Lần trước anh dạy kèm cho em, anh cảm thấy em không có chán ghét việc học, Tinh La thì lại không muốn học, nhưng anh nghĩ rằng, nếu em có thể nghiêm túc học hành chắc chắn có thể ảnh hưởng đến Tinh La."

Nghe có vẻ giống như đang lấy lui để làm tiến, nhưng Tống Triều Văn không hề giấu diếm mà thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình với Giang Sách.
« Chương TrướcChương Tiếp »