Chương 6: Công 2 lên sàn

Ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, Giang Sách vội vàng quay đầu lại.

Không hổ là người thích chơi bóng rổ, anh ấy thực sự rất cao.

Ngày đầu tiên đến trường, bầu không khí trong lớp có chút thoải mái lại hơi vội vàng. Bài tập về nhà của kỳ nghỉ đông đã được thu xong, nhưng giáo viên lại không kiểm tra kỹ càng nên không có ai biết, người kéo chân sau của học kỳ trước, Giang Sách không những tất cả bài tập đều đã làm xong mà tỷ lệ làm bài tập chính xác cũng rất cao.

Giang Sách ngày hôm đó ngồi trong lớp học đặc biệt chăm chú học tập, khi học sinh ngồi bên cạnh nhìn thấy cậu như vậy, liền chọc vào cánh tay cậu, thấp giọng hỏi: "Giang Sách, kỳ nghỉ đông cậu bị điện giật đến hỏng đầu óc à?"

Giang Sách quay người hỏi lại bạn cùng bàn:“Trước đây tôi là người như thế nào?”

Bạn cùng bàn của cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tớ cảm thấy cậu lúc nào cũng có cảm giác mệt mỏi buồn ngủ cả ngày, như thể không thể thức dậy được. Giống như là không còn năng lượng để làm bất cứ việc gì, và cậu cũng không thể nghe hiểu được bài giảng nào cả.”

Giang Sách nói: "Tớ không có bị điện giật, tớ là xuyên qua."

Bạn cùng bàn:"……"

Giang Sách quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bảng đen, nghiêm túc nói: "Đừng nói chuyện nữa, tớ cần phải nghe giảng bài đây."

Bạn cùng bàn nhìn cậu như kiểu nhìn thấy một con quái vật.

Ngày đầu tiên đến trường trôi qua trong yên bình, không có gì đặc biệt xảy ra.

Ngoại trừ một chút khó chịu do hệ thống học tập khác nhau gây ra, Giang Sách đã nhanh chóng thích nghi với những thứ khác. Cuộc sống sinh hoạt ở trong thế giới tiểu thuyết không khác gì cuộc sống của cậu ỏ thế giới trước đây.

Học sinh cao trung năm thứ nhất có một tiết tự học sau một ngày học tập, Giang Sách lấy sách giáo khoa ra và chuẩn bị bài học một cách đàng hoàng.

Sau giờ học, Chu Hoàn là người đầu tiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ôm quả bóng rổ trong tay và bước ra khỏi lớp. Trong lớp có vài nữ sinh trở nên hưng phấn, bàn tán muốn đi đến sân bóng rổ xem Chu Hoàn chơi bóng.

Giang Sách không có hứng thú, liếc nhìn Quan Tinh La một cái, tự hỏi trong lòng không biết cậu có cần đưa Quan thiếu gia về nhà hay không.

Quan Tinh La đang thu dọn cặp sách, không có phản ứng gì cả. Lúc này, một người khác xuất hiện ở cửa lớp.

Người thanh niên đứng ở cửa lớp, nghiêng đầu nhìn vào trong.

Trong phòng học im lặng một lát, có người hỏi: "Đó là ai vậy?"

Cậu học sinh ngồi cạnh nói với cậu: “Anh ấy là học bá của năm hai. Anh ta luôn là người đứng trên bục giảng phát biểu đại diện cho học sinh toàn trường đó.”

Giang Sách nghe vậy, lập tức biết vị khách này là ai.

Chắc hẳn là một trong ba nam phụ còn lại, học thần Tống Triều Văn.

Cậu đã nghe qua về anh ta, thành tích học tập của Tống Triều Văn rất ưu tú, so với Quan Tinh La thì lớn hơn một tuổi, là học bá đứng đầu toàn khối năm 2.

Trong tiểu thuyết, gia đình Tống Triều Văn và gia đình Quan Tinh La là thế giao, hai người đã biết nhau từ khi còn nhỏ. Vì điểm số của Tống Triều Văn rất tốt nên người lớn của Quan gia đã nhờ vả nhà họ Tống cho Tống Triều Văn dạy kèm cho Quan Tinh La trong vấn đề học tập, vì thế hai người này lại càng trở nên thân thiết hơn.

Tống Triều Văn đeo một cặp mắt kính, dáng vẻ tao nhã, bên ngoài bộ đồng phục học sinh được khoác thêm một cái áo len, mặc rất chỉnh tề, nhìn sạch sẽ tươm tất.

Tống Triều Văn chính là điển hình của câu nói “con nhà người ta", hoàn toàn phù hợp với hình ảnh anh cả nhà bên, lịch sự, học lực xuất sắc và tính cách nghiêm túc không hề có chút lỗi lầm nào để mà bắt bẻ.

Tống Triều Văn nhìn Quan Tinh La trong phòng học, mỉm cười vẫy tay, Quan Tinh La liền xách cặp đi tới trước mặt hắn.

Bởi vì Tống Triều Văn có thành tích xuất sắc nên anh ta chính là người mà Giang Sách chú ý nhất trong số các nam phụ. Khi đó, cậu có kéo đến mặt sau của cuốn tiểu thuyết để xem Tống Triều Văn thi đại học như thế nào.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Tống Triều Văn đã thăng cấp lên từ học bá trở thành học thần trong truyền thuyết.

Giang Sách quan sát hai người ở cửa lớp, không biết bọn họ đang nói cái gì.

Có lẽ cốt truyện bây giờ đã bắt đầu.