Chương 9: Công 3 lên sàn

Giang Sách chỉ im lặng đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn đám học sinh cấp ba này đánh nhau.

Ánh mắt cậu rơi vào người vừa yêu cầu mình đứng yên ở đây. Người này là người ra tay mạnh nhất và rõ ràng cũng là thủ lĩnh của các học sinh trường Trung học số sáu ở đây.

Giang Sách nghĩ có lẽ mình đã biết người này là ai.

Nhân vật công cuối cùng trong tiểu thuyết gốc, tên là Kiều Giai.

Kiều Giai thực chất không phải là học sinh của trường trung học số 6, nhưng gia đình anh ta có tiền nên nhét anh ta vào đây để dự thính, nhưng Kiều Giai học gì không học lại trở thành trùm trường của trường trung học số 6 này.

Anh nhanh chóng chinh phục được một số tiểu đệ máu nóng từ trường trung học số 6 và tạo dựng được tên tuổi ở bên ngoài, hoành hành khắp nơi làm cho người ta nghe tên thôi cũng đã phải khϊếp sợ.

Giang Sách khi còn ở thế giới hiện thực, cậu rất ít tiếp xúc với người như vậy, cậu cực kì không có ấn tượng tốt với những người thích đi đánh nhau.

Nhưng Kiều Giai là một trong ba vị công phụ nên họ phải tương tác với nhau.

Giang Sách nhìn Kiều Giai dẫn theo đàn em của mình chiến đấu, càng lúc càng hưng phấn, trên mặt cũng nở một nụ cười biếи ŧɦái.

Giang Sách quan sát một hồi, sau đó đẩy xe, im lặng rời đi.

Những người đó đang chiến đấu quyết liệt nên không ai quan tâm đến việc cậu rời khỏi đây cả.

Giang Sách lên xe chạy trở lại đường chính, cậu tranh thủ gọi điện đến đồn cảnh sát, báo cảnh sát trong ngõ có người đánh nhau, sau đó mới chậm rãi đi về nhà.

Bởi vì xảy ra chuyện trên đường đi học về nên Giang Sách về đến nhà đã muộn.

Mẹ của nguyên chủ Khúc Lan đã trở về, đang ở trong bếp nấu ăn.

Căn bếp ở nhà nhỏ đến khó xoay người, Khúc Lan quay sang Giang Sách nói: "Con về rồi à? Đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm nè."

Giang Sách đi rửa tay, Khúc Lan lấy bát đĩa ra đặt lên bàn trong phòng khách.

Giang Sách nhìn thoáng qua, hai món ăn một canh dường như là đủ cho hai người, nhưng trong hai món ăn, phần thịt duy nhất chỉ có thịt băm nhỏ mà thôi.

Khúc Lan múc một bát cơm lớn đặt trước mặt Giang Sách, cười nói: “Chắc con đói bụng rồi nhỉ, ăn nhanh đi.”

Trong bữa ăn, Khúc Lan cơ hồ không đυ.ng tới đĩa thịt băm, giao hết cho Giang Sách, cô chỉ một mình húp canh.

Giang Sách thấy thế thì cảm thấy rất khó chịu, liền gắp cho Khúc Lan một ít đồ ăn mặn.

Khúc Lan kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt tràn đầy vui mừng: "Tiểu Sách đã biết quan tâm đến mẹ rồi." Sau đó nàng gắp cho Giang Sách thêm đồ ăn, nói: "Mẹ gần no rồi, con ăn thêm đi."

Giang Sách trong lòng thở dài.

Khúc Lan hỏi: “Hôm nay ở trường thế nào?”

Giang Sách gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Khúc Lan không quan tâm đến sự im lặng của Giang Sách, cô rất vui mừng vì hôm nay Giang Sách đã gắp đồ ăn cho cô.

Giang Sách từ nhỏ tính tình có chút chậm chạp, bình thường điều kiện gia đình không tốt, cô chỉ có thể kiên nhẫn từ từ dạy dỗ, huấn luyện cho cậu. Từ khi trong nhà xảy ra biến cố, hai mẹ con đều nương tựa vào nhau mà sống, còn phải trả nợ. Khúc Lan hầu như tất cả thời gian đều bận rộn việc trang trải cuộc sống mà không còn sức lực để quan tâm đến tình trạng tâm lý của Giang Sách, lo lắng rằng cậu ngày qua ngày sẽ bị mắc chứng tự kỷ.

May mắn thay, Giang Sách mặc dù phản ứng chậm nhưng thành tích học tập của cậu khá tốt và đã được nhận vào một trường trung học trọng điểm, đồng thời cậu còn kết được bạn mới vào năm đầu tiên trung học.

Gánh nặng cuộc sống khiến Khúc Lan cảm thấy khó thở, đứa con trai này là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô.

Giang Sách hiểu được tình cảnh trong gia đình nguyên chủ, sở dĩ bây giờ im lặng như vậy, đơn giản là vì không biết làm sao để hòa hợp với Khúc Lan, cậu mới chỉ xuyên qua đây được mấy tháng, không thể gọi được Khúc Lan một tiếng "mẹ" trơn tru được.

Sau khi hai người ăn xong, Khúc Lan thu dọn bát đĩa, cởi tạp dề ra, nói với Giang Sách: “Mẹ đi làm đây, con ở nhà làm bài tập đi nhé.”

Khúc Lan làm ba công việc một ngày và có ca muộn vào ban đêm, cô vội vã về nhà vào giữa ngày chỉ để nấu ăn cho con trai.

Giang Sách nhìn Khúc Lan rời đi, mím môi.