Chương 19-3: Ngọt 19 độ

Là anh trai Thẩm Dục, Thẩm Phong.

Nghe nói em trai bị thương, ngày hôm sau Thẩm Phong liền đến Tấn Thành, mấy ngày nay ngoại trừ có hai ngày không rảnh, cơ bản mỗi ngày đều sẽ đến đây thăm em trai.

Nhìn Kiều Điềm đang đi tới cửa, Thẩm Phong lại quay đầu nhìn xem em trai vừa rồi còn cứng đầu khó bảo, giờ phút này như là con nhím thu gai lại, trên mặt thư thả nhìn người đang bước tới, "Cậu còn tới làm gì?"

Câu này Thẩm Dục nói ra nghe quả thực giống như đang ủy khuất nói không nên lời, Kiều Điềm xách theo giỏ hoa quả bước lên hai bước, "Mình mấy ngày rồi cũng chưa đến đây, hôm nay dành chút thời gian đến xem vết thương, nghe nói cậu còn ở bệnh viện, liền tới đây thăm cậu chứ gì." Kiều Điềm nói, lại nhìn Thẩm Phong ngồi ở một bên cười gật đầu, xem như là chào hỏi.

Con nhím gai nhọn tuy rằng nhìn bề ngoài một bộ dáng kỳ cục khó chịu, nhưng Thẩm Phong biết, em trai vừa rồi còn giương nanh múa vuốt nói chuyện với anh, với em trai bây giờ tuy sắc mặt không được tự nhiên nhưng lại ngoan ngoãn như thế, dường như là hoàn toàn không phải cùng một người vậy.

Thẩm Phong đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai anh, "Anh ra ngoài mua ít thức ăn gì đó về cho em, hai đứa cứ nói chuyện đi."

Kiều Điềm vội vàng nói: "Em có mua sủi cảo, không biết cậu ấy có thích ăn hay không?"

Thẩm Phong hiển nhiên không nghĩ tới Kiều Điềm chu đáo như vậy, cười nói: "Nó thích ăn sủi cảo lắm, cảm ơn em."

"Không cần khách khí, là nhờ Thẩm Dục đã cứu em mà giờ em mới không sao."

Về chuyện sự cố xảy ra, sau khi Thẩm Phong đến liền hiểu rõ, biết em trai nhà mình là vì cứu người ta mới bị thương nặng như vậy.

Thấy hai người chắc sẽ có chuyện muốn nói, Thẩm Phong đi ra ngoài trước, cùng theo anh đi ra còn có cả anh trai Kiều Điềm, Kiều Chinh.

Trong phòng chỉ còn lại Kiều Điềm cùng Thẩm Dục đang nằm trên giường, hai người một thời gian rồi không gặp, hiện tại không khí quả thật có chút xấu hổ.

Kiều Điềm hơi hơi hé miệng, nhịn không được hỏi: "Ừm.. nếu không, cậu ăn sủi cảo trước đi, mình mua rất nhiều loại nhân, cậu thích ăn loại nào?"

"Tôi không ăn."

"Gì chứ, không phải anh cậu nói cậu đã đói rồi sao?"

"Tôi không muốn ăn." Thẩm Dục lại nói, ngữ khí nghe như đang giận lẫy.

Kiều Điềm tay vẫn cầm bao nilon đưa giữa không trung, "Lý do gì? Cậu nhịn ăn không tốt cho sức khỏe đấy."

"Không muốn ăn thì không muốn ăn thôi, đâu ra như vậy nhiều lý do như vậy chứ?" Nói rồi Thẩm Dục xoay người, đưa lưng về phía Kiều Điềm, tự nhiên lại tức giận, người gì mà giống như con cá nóc phồng lên vậy.

Kiều Điềm nhìn bộ dáng của anh, một lúc sau mới nhận ra, liền hỏi: "Thẩm Dục, cậu là.. đang giận mình á?"

Đại khái là Thẩm Dục tỏ vẻ giận dỗi quá rõ ràng, cho nên Kiều Điềm cũng cảm giác được.

"Không có đâu, cậu nghĩ nhiều rồi."

"Nhưng nhìn cậu cũng đâu có vẻ như là mình đang nghĩ nhiều đâu, nếu không thì trước tiên cậu cứ ăn sủi cảo này đi, ngon lắm, chứ sắc mặt cậu nhìn không tốt chút nào."

Lời dụ dỗ này của Kiều Điềm, đối với Thẩm Dục không có một chút hấp dẫn nào.

Anh thậm chí còn cảm thấy không thể hiểu được chính mình tức giận cái gì nữa.

Từ lúc nằm viện, anh trai liền đến chăm sóc anh, thi thoảng cũng có mấy người Liêu Bằng bọn họ qua chơi, kể với anh mấy chuyện ở trường, mang cho anh mấy thứ đồ ăn ngon, đồng thời cũng nói Kiều Điềm đã xin nghỉ không đến trường.

Vừa mới bắt đầu anh cũng không cảm thấy gì, nhưng mỗi lần có người tới thăm, đều không có Kiều Điềm, lần đầu tiên anh đột nhiên phát hiện, đối một người tự nhiên đã có chờ mong, nếu đối phương không có tới bản thân càng thất vọng.

Hiện tại Kiều Điềm cũng đã tới, đứng trước giường bệnh, đôi mắt to tròn, không hề chớp mắt nhìn anh chằm chằm.

Kiều Điềm bất đắc dĩ ngồi xuống, "Ăn chút đi, thân thể là vốn liếng để cách mạng, mấy ngày nay ba mẹ mình vì chuyện mình bị thương cũng lo lắng không yên, vẫn luôn kiên trì không cho mình ra ngoài, cả ngày đều ở nhà dưỡng thương, hôm nay mới có thời gian cùng anh trai ra ngoài, cậu mau ăn đi, mình cũng không ở đây lâu lắm đâu."

Kiều Điềm vừa nói xong, đem hộp sủi cảo bỏ xuống, mặt trên có sủi cảo nóng hôi hổi mới làm, còn có sốt cà chua Kiều Điềm để bên cạnh.

"Vì sao vậy, cậu cũng đã lớn vậy rồi không phải sao? Ba mẹ cậu còn muốn quản cậu chặt như thế?" Thấy cô nôn nóng phải đi, Thẩm Dục cuối cùng cũng xoay người mở miệng hỏi.

Kiều Điềm quay đầu lại nhìn anh cười cười, có chút miễn cưỡng, "Mình và các cậu không giống nhau lắm, có đôi khi mình cũng hâm mộ các cậu thích gì làm nấy, nhưng đôi khi nghĩ lại cũng hiểu tâm ý ba mẹ."

Nghe một câu không đầu không cuối, Thẩm Dục không hiểu cái gì.

Thấy Kiều Điềm phải đi, Thẩm Dục vội vàng gọi lại, "Vậy ngày mai cậu vẫn tới à?"

"Chắc là không đâu." Kiều Điềm nhìn ánh sáng trong mắt Thẩm Dục ảm đạm đôi chút, lại nói: "Nhưng tuần sau chắc là sẽ tới."

Nói rồi Kiều Điềm lại đi vòng trở về, hướng phía anh duỗi tay ra.

"Làm gì thế?" Thẩm Dục hỏi.

"Đưa điện thoại cho mình, lưu số điện thoại lại chứ còn làm gì nữa! Nếu khi nào mình lại đến, sẽ báo trước cho cậu."

"À."

Ngày đó, Thẩm Phong quả thực cảm giác được, em trai mình từ sau khi có bạn học nữ kia đến thăm, tâm tình liền tốt hơn rất nhiều, hộp sủi cảo trên kia, một cái cũng không còn đều ăn xong hết rồi, còn bắt anh trai gọt táo cho mình, bản thân lại nhẹ nhàng tự tại trên giường nằm chờ ăn.

"Xem ra em thật thích cô bé bạn học kia nhỉ." Thẩm Phong một bên gọt táo một bên nói.

Thẩm Dục rầm rì ngân nga một bài hát, đột nhiên ngừng lại, ngữ khí có chút kích động, "Anh nói bậy cái gì thế, em sao có thể thích cậu ấy chứ?"

Thẩm Phong nhếch môi nhẹ nhàng cười cười, "Anh cũng chỉ nói là thích kiểu bạn học với nhau đơn thuần thôi, em đang nghĩ tới cái gì vậy? Chẳng lẽ thật sự thích con gái người ta rồi à?"

"Này anh.."

"Còn nữa, anh có nói rõ là bạn học nào sao sao?"

"Em.."

Thẩm Dục rõ ràng bị anh trai nhà mình trêu chọc đến hầm hừ, lại chỉ có thể phản bác nói: "Em cùng với cậu ấy là thành lập tình hữu nghị hoạn nạn có nhau, không như người lớn các anh suy tưởng xấu xa như vậy."

Thẩm Phong bật cười, "Anh cái gì cũng chưa nói, em không cần tự xoắn não quá nhiều như vậy."

"Dù sao.. Dù sao em cũng không phải thích cậu ấy.."

"Được rồi, em nói sao thì chính là như thế." Thẩm Phong đưa quả táo được gọt sạch sẽ cho anh, sau khi Thẩm Dục nhận lấy, Thẩm Phong lại nhịn không được nói: "Lần đầu tiên thấy em để bụng với một cô bé như vậy, anh trai đây có chút vui mừng đấy!"

"Này, anh còn nói đúng không?"

Từ ngày đó, Kiều Điềm cứ cách một hai ngày sẽ đến bệnh viện thăm Thẩm Dục, đương nhiên, vì để ba mẹ đồng ý, lý do cũng tìm đủ loại thiên kỳ bách quái*, cũng không thiếu được còn có anh trai cô cùng đi theo.

*kỳ lạ và quái dị

Bất quá sau nửa tháng tĩnh dưỡng, Kiều Điềm cũng muốn đi học trở lại, hơn nữa khoảng cách giữa trường học và bệnh viện khá xa, Kiều Điềm chỉ còn có thể để đến cuối tuần cùng bọn Liêu Bằng đi thăm Thẩm Dục.

Mãi đến hơn một tháng sau, lúc này Thẩm Dục mới được tháo thạch cao, có thể xuất viện.

Tuy rằng thương tích đến giờ cũng không tính là nghiêm trọng nữa, chỉ là dù sao cũng thương gân động cốt một trăm ngày, chân này của Thẩm Dục trong vòng hai ba tháng kế tiếp cũng cần phải tĩnh dưỡng kĩ càng mới được.

Ngày đó vẫn là Thẩm Phong tới làm thủ tục xuất viện cho Thẩm Dục, đại khái là bởi vì Thẩm Thành Phong biết nhi tử nhà mình từ trước đến nay tính tình không tốt, dứt khoát không tới khỏi phải bị anh chọc tức.

Ngược lại ngày hôm đó Quan Ngọc mẹ kế Thẩm Dục mang theo hoa tươi tới chúc mừng anh xuất viện.

Trên tay bà còn dẫn theo một đứa bé trai nhỏ, đứa trẻ cùng lắm chỉ bảy tám tuổi, trong tay ôm một bó hoa, sợ hãi nhìn Thẩm Dục, "Anh.."

Thẩm Dục cơ bản là không nghĩ tới Quan Ngọc sẽ mang Thẩm An Kiệt tới đây, vốn dĩ một đám người xuất viện đang vui cười ha hả, sau khi hai người đến, liền tức khắc an tĩnh xuống.

Tươi cười trên khóe miệng Thẩm Dục dần dần lạnh đi, ánh mắt dừng trên người hai mẹ con, lạnh lùng nói: "Ai gọi mấy người tới?"

Đại khái cũng đã sớm quen với cái bộ dạng này của Thẩm Dục, khuôn mặt Quan Ngọc vẫn như cũ bình tĩnh, "Tiểu kiệt nói muốn gặp anh trai, biết con bị thương hôm nay xuất viện, liền đòi tới đây thăm con."

"Tôi không cần, cút đi!"

Thẩm Dục không phải người dễ dàng tức giận, ngày thường cùng giận dỗi với bạn bè cùng lắm cũng chỉ là nháo loạn cho vui, mà giờ phút này đối mặt với hai mẹ con phía trước, mới thật sự tức giận.

Một đám thiếu niên đang hi hi ha ha, nào tưởng tượng ra sẽ gặp được việc như thế này, nháy mắt xấu hổ không thôi.

Kiều Điềm xem như là thành viên mới nhất trong mấy người Liêu Bằng, đối với chuyện đang xảy ra vẻ mặt mờ mịt.

Liêu Bằng đem cô kéo đến một bên nhỏ giọng giải thích, "Dục ca cùng với mẹ kế của cậu ấy quan hệ không được tốt."

Kiều Điềm gật gật đầu, đại khái cũng đã hiểu gia đình anh sao lại thế này?

Đơn giản Quan Ngọc cùng Thẩm An Kiệt cũng không ở lại lâu, Thẩm An Kiệt cầm hoa đến cho anh, trực tiếp đưa cho anh cả đứng bên cạnh, sau đó đi theo mẹ rời đi.

Thẩm Phong vỗ vỗ bả vai em trai, "Hôm nay là ngày lành em xuất viện, đừng nóng giận, ở đây còn nhiều người nhìn."

Thẩm Dục vẫn tức giận như trước, nhưng ngược lại một câu cũng không nói nữa.

Thẩm Dục trở lại trường, làm cho cả lớp 24 vốn hiếm khi được yên ắng, rốt cuộc lại ầm ĩ lên.

Chỉ là ngay lúc mọi người đang hoan hô, một tin tức lớn đột nhiên truyền đến -- Thẩm Dục muốn chuyển trường!