Chương 43

“Đúng rồi.” Lượng Lượng mất mác nói: “Bọn họ không để ý đến mình, mình muốn về nhà, nhưng cô giáo cũng không để ý đến mình, mình không tìm thấy mẹ.”

Mẹ, là người thân trong gia đình cùng chung sống với nhau.

Sau khi Tiểu Tê Vô biết khái niệm này, cũng hiểu sơ sơ là Lượng Lượng đang muốn tìm người giống như ba Phán Quan.

Tiểu Tê Vô lại lấy Sổ Sinh Tử từ trong cặp sách ra, người ở ngoài nhìn vào chỉ thấy đấy là một quyển vở nhỏ bình thường.

Đôi tay nhỏ nhắn của cô bé sờ ở phía trên. Tìm tên của Lượng Lượng: “Cậu có biết ngày sinh tháng đẻ của cậu không?”

Lượng Lượng khó hiểu: “Đó là cái gì?”

Hả, cậu ấy không biết ngày sinh tháng đẻ? Vậy phải làm sao bây giờ?

Tiểu Tê Vô rơi vào cảnh khó.

Lúc này, Lượng Lượng lại nói: “Nhưng mình biết sinh nhật của mình.”

Tiểu Tê Vô: “Sinh nhật?”



“Chính là ngày sinh ra.”

Tiểu Tê Vô lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng, chính là sinh nhật.”

Sau khi nghe Lượng Lượng nói sinh nhật của cậu bé xong, Tiểu Tê Vô lật hết Sổ Sinh Tử mà cũng không tìm được tên cậu bé, chứng minh cậu bé thật sự không phải quỷ.

Kỳ lạ quá.

Hơn nữa, không phải quỷ thì sẽ không thuộc sự quản lý của mình.

Cô bé ngồi trên bãi cỏ trong nhà trẻ, tay nhỏ chống mặt, dáng vẻ rất buồn rầu.

[Tiểu Tê Vô có tâm sự, cô bé gọi điện thoại cho ai thế?]

[Hình như là đám bạn nhỏ của cô bé, không có bạn chơi nên khóc.]

[Ngày sinh tháng đẻ, trời ạ, một đứa bé ba tuổi mà lại biết ngày sinh tháng đẻ, thật không hổ là người trông coi miếu.]

[Hỏi ngày sinh tháng đẻ, chẳng lẽ còn biết đoán mệnh sao ha ha ha.]

[Nhưng ban nãy lúc mà cô bé hỏi vấn đề này lần đầu tiên, thì không có gọi điện thoại.]



[Không biết có phải do góc độ hay không, hình như tôi không thấy động tác nhận điện thoại của cô bé, cũng không thấy bé ấn số.]

[Có thể ống kính không quay đến.]

Không chỉ có khán giả không phát hiện mà ngay cả người quay phim kế bên cũng không nhìn thấy, người quay phim hôm nay chính là nhân viên công tác lúc đó đến miếu Diêm Vương trèo cầu thang lắp đặt thiết bị, tên là Uông Dương.

Dáng vẻ Tiểu Tê Vô lấy điện thoại ra lập tức đưa thẳng lên lỗ tai bị cậu ta thấy rất rõ, nhưng ở góc quay khác, cậu ta không ghi hình được.

Rốt cuộc cô bé đang làm gì vậy?

Nhớ đến cái bóng ngày hôm đó bản thân thoáng nhìn thấy, thì bỗng có một luồng khí lạnh dâng lên từ lòng bàn chân Uông Dương.

Hình như trẻ con có thể nhìn thấy những thấy khác lạ, huống chi cô bé còn có thân phận đặc biệt.

Ánh mắt Uông Dương nhìn Tiểu Tê Vô dần trở nên phức tạp.

Tiểu Tê Vô không biết người khác nghĩ mình thế nào, cô bé còn đang nghiêm túc nghĩ cách thay Lượng Lượng, vì thế nói: “Mình ở đây với cậu một lát, chờ ba mình đi ra, bọn mình sẽ giúp cậu được không?”

“Được đó.” Lượng Lượng cũng ngồi xuống theo Tiểu Tê Vô, nhìn điện thoại của cô bé, hỏi: “Cậu có điện thoại, có thể giúp mình gọi điện cho mẹ được không?”