Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thùng máu tươi của xà quái khiến cho nàng cảm giác như cả người đều bị hòa tan đi.

Lý trí của nàng cũng dần dần bắt đầu mơ hồ, chỉ thấy máu ở bên trong bồn từng chút một bớt đi, đến lúc này máu vốn dĩ đầy thùng nhưng hiện tại lại ít đi nửa thùng.

Lúc này nàng thầm nghĩ nhanh lên mà ngất đi, nhưng Thiên Đàn giống như cùng nàng đối nghịch liên tục nói thầm.

"Tiểu tử kia ngươi cũng không thể té xỉu a..."

"Chịu được đau đớn cũng là một phần của tu hành..."

"Nhớ năm đó Bạch Linh thế mà có thể ngao tới được."

"Ngươi trực tiếp ngất đi có phải hay không quá không có cốt khí đi."

"Ta là một người làm sư tổ cần phải giúp ngươi càng cường đại, cho nên ngươi ngàn vạn không thể té xỉu."

"Tiểu tử kia?"

Thiên Đàn đang nói hăng say nhìn lại Mộ Lam Huyền một chút phản ứng cũng không có, trực tiếp nâng tay chọc chọc đầu của nàng.

"Tiểu tử kia? Té xỉu ?"

Mộ Lam Huyền cắn răng, giống như chịu đựng thống khổ thật lớn.

"Ngài đừng chọt nữa, ta tỉnh rồi..."

"Nga."

Nàng gật gật đầu: "Tỉnh là tốt rồi, ngươi phải biết rằng thùng máu này cần phải dung hợp máu của ta còn có chỉnh viên đầu của xà quái luyện thành, đối với lực tinh thần có giúp ích rất lớn... ."

Thiên Đàn giống như được bật lên công tắc, tự mình ở một bên nói hồi lâu về cái chuyện thùng máu này. Làm thế nào mà luyện thành, thành phần bên trong pha tạp, công hiệu của nó, thuận tiện còn thuyết giảng máu của mình...

"Cho nên ngươi ngàn vạn không thể ngất đi a..."

Thiên Đàn nói xong xoay người nhìn qua Mộ Lam Huyền, chỉ thấy cả người của nàng vẫn ngồi phịch ở bên trong thùng vẫn không nhúc nhích.

Nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Đã nói không thể ngất, kết quả vẫn ngất đi, lực thừa thụ thật kém..."

Đợi đến khi Mộ Lam Huyền tỉnh lại, phát giác chính mình đang cuộn lại thân thể nằm ở đáy thùng, trên người còn được đắp một tầng vải màu trắng.

Nàng đem tấm vải trắng lôi xuống, trong lòng không nhịn được trợn trắng mắt.

Ta này còn chưa có chết đâu, lão già ngươi lại đi đắp vải trắng cho ta...

Máu ở bên trong thùng một giọt cũng chẳng còn thừa, toàn bộ đã dung tới trong cơ thể của nàng, nàng cảm nhận tu vi của mình một chút, hóa ra như nhau vẫn là ở cảnh giới viên mãn.

Nàng lấy ra y phục mặc vào, lúc này sắc trời đã tối, nàng nhảy ra khỏi thùng gỗ sau đó liền nhìn thấy được gương mặt có vết thương dữ tợn của Thiên Đàn, hơn nữa ánh trăng chiếu rọi vào cùng với một thân nàng mặc y phục màu trắng, trực tiếp doạ đến nàng quát to một tiếng sau đó lui lại mấy bước, một đầu quay về trong thùng gỗ. . . . .

"Tiểu tử kia ta có dọa người như vậy sao."

Thiên Đàn khặc khặc cười hai tiếng.

"Sư tổ ngươi hù chết người a..."

Mộ Lam Huyền từ trong thùng bò ra, lòng còn sợ hãi nhìn Thiên Đàn.

"Được rồi, bây giờ ngươi đã có Cửu U Minh Hỏa rồi vậy thì nhanh nhanh cút đi đi."

Nàng phất phất tay xua đuổi Mộ Lam Huyền rời đi.

Sư tổ này làm sao cứ hỉ nộ vô thường a...

Xác định không phải là một lão hồ đồ chứ...

Mộ Lam Huyền mới vừa ở trong nội tâm thổ tào xong liền lập tức bày ra cái tư thế phòng ngự nhìn Thiên Đàn.

Tiêu rồi! Sao lại có thể quên được cái lão yêu quái này có thể nhìn ra được tâm sự của người khác.

Chỉ thấy Thiên Đàn nhẹ liếc liếc mắt: "Ngươi mới là lão hồ đồ, cùng sư tổ nói chuyện như thế sao?"

Thấy nàng cũng không có giống trong tưởng tượng của nàng cũng không có vung tay lên đem nàng diệt thành bụi. Nàng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm thán năng lực hiểu rõ trong lòng của người khác quá mức cường đại, nếu nàng học xong, kia chẳng phải là rất được sao.

"Muốn học sao?"

Thiên Đàn đương nhiên nghe được suy nghĩ trong lòng của nàng, liền mở miệng hỏi nói.

"Ân ân !"

Mộ Lam Huyền điên cuồng gật đầu.

Chỉ thấy Thiên Đàn trong nháy mắt thay đổi nét mặt: "Không dạy cho ngươi."

Ngươi cũng quá ngây thơ đi... Đây là cái gọi là tư duy cao phản lão hoàn đồng sao...

Mộ Lam Huyền bất đắc dĩ nói.

"Đi đi đi, nhanh lên đi ra ngoài, cút đi cút đi."

Chỉ thấy cửa chính của sơn động bỗng nhiên mở ra, Mộ Lam Huyền không chú ý thoáng cái cả người liền bay ra bên ngoài, mông ngã xuống đất, đợi nàng hồi phục lại thì cửa chính đã gắt gao đóng lại.

"Dọa người dọa người, sư tổ này thật là khủng khϊếp..."

Hỉ nộ vô thường, còn thực ngây thơ, đây thật là siêu cấp cường giả trong truyền thuyết đã phá vỡ Bắc Hải sao...

Nàng ở trong lòng lần thứ hai nghi hoặc.

Lúc này bầu trời đã đen kịt không gì sánh được, hơn nữa lão yêu quái kia cũng không có nói cho nàng đã qua mấy ngày, chỉ ở một bên cùng Mộ Lam Huyền nói khoác máu của bản thân cỡ nào lợi hại...

Mặc kệ...

Hiện tại quan trọng nhất chính là đi tìm sư phụ.

Nàng khẽ cười, đạp lên kiếm dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía tẩm điện của Bạch Linh bay đi.

Đợi nàng tới khoảng sân, nhìn đến Bạch Linh đứng ở trong sân giống như là đang ngắm trăng, đây là việc mà nàng hay làm khi bình thường khi không có việc gì không ra môn. Bạch Linh mỗi ngày nằm ở ghế trên đọc sách phẩm trà đánh đàn mà nói đúng là khó có được. Nhìn người nọ đưa lưng về phía nàng, bỗng nhiên trong lòng sinh ra cái ý nghĩ kì quái.

Nàng nhẹ nín lại hơi thở, chậm rãi từ trên kiếm bước xuống, rón ra rón rén đi về phía Bạch Linh.

Bạch Linh vẫn không nhúc nhích, nàng cũng mừng thầm, đưa tay lên từ sau lưng đem nàng ôm vào lòng...

Mà Bạch Linh như là đã sớm xem thấu mộ lam huyền động tác võ thuật đẹp mắt, trên mặt vung lên một mạt đạm cười.

"Trở về?"

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng ở trong bầu trời đêm vang lên thật là êm tai.

Chỉ là một câu đơn giản nhất tuỳ ý nói, nhưng nàng không biết vì sao cảm thấy đặc biệt hài lòng.

"Ân, trở về."

Nàng đáp nhẹ nói.

"Sư phụ ta rất nhớ ngươi..."

Nàng chậm rãi đem môi dán ở bên tai nàng, thở ra hơi thở đánh vào gương mặt của nàng.

"Đừng nháo."

Một màn phiến tình như vậy, Bạch Linh một chút cũng không cảm kích, giống như không có cảm nhận được tình yêu của Mộ Lam Huyền vậy, con ngươi quét nhẹ vài cái, lãnh đạm nói.

Thấy thế, Mộ Lam Huyền tự nhiên là không phục .

Đang muốn tiến thêm một bước để phát triển, bỗng nhiên bị Bạch Linh cắt đứt.

"Ngày mai cùng ta đi rừng hoa anh đào ở dưới chân núi đi..."

Nàng thản nhiên nói.

"Hảo."

Tuy rằng không biết Bạch Linh đi nơi nào muốn làm gì, nhưng nàng không có hỏi nhiều, một ngụm đáp ứng.

Nàng bỗng nhiên phát hiện, từ lần sau lần đó hai người ôm hôn nàng liền đem "Vi sư" đổi thành "Ta", có thể nàng đối với thân phận sư đồ này còn có khúc mắc đi...

Nàng không nhịn được thở dài, rầu rĩ ghé vào vai của Bạch Linh.

"Làm sao vậy?"

Thấy tiểu đồ nhi không biết bởi vì cái gì lại bắt đầu rầu rĩ không vui, nàng không nhịn được khẽ cười một tiếng.

"Ta thích ngươi."

"Ân?"

"Ta thích ngươi."

Nàng đem mặt chôn ở trên cổ, cọ cọ.

"Ta biết."

"Vậy còn ngươi?"

"...."

Hồi lâu trầm mặc qua đi, nàng cảm giác người ở trong lòng giật giật, ngẩng đầu, ánh trăng hoàn mỹ chiếu lên khuôn mặt kinh diễm của nàng, chỉ thấy gương mặt mỹ nhân ở dưới ánh trăng mang theo mỉm cười: "Ta cũng vậy..."

Nói xong câu này, để lại Mộ Lam Huyền đứng sững sờ ở tại chỗ, đi trở về tẩm điện.

Từ đầu đến cuối, trên mặt của nàng đều mang theo một mạt đạm cười.
« Chương TrướcChương Tiếp »