Tiểu Gia Nô

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Không cần, lão thiên gia vì sao sẽ đối với nàng tàn nhẫn như vậy a~! Nàng dùng hết gia sản của mình, chỉ vì muốn trở lại cổ đại tìm nhiều kim soái ca làm lão công (kim soái ca: vừa đẹp trai vừa giàu c …
Xem Thêm

“Nếu đúng như vậy thì sao?” Hạ Phong Đằng cũng dứt khoát ngồi xuống, bưng chén trà xanh trước mặt lên, mới mở nắp chén đã thấy một làn hương thơm mát bay ra: “Trà ngon!”. Chưa uống mà đã thấy tâm trạng vui vẻ thoải mái rất nhiều.

“Hoa cúc, cây kim ngân, còn có nước suối trong lành nhất, có thể thanh nhiệt, làm giảm mệt mỏi, rất thích hợp cho những người hay ra vào bếp như Hạ công tử”.

Một câu thốt ra, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, nhất là Hạ Phong Đằng, khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng biểu lộ sự tức giận. Thật đúng là lời nói khó nghe cùng với chẳng chút phong độ gì cả mà! Quản gia thở dài quay mặt ra chỗ khác, không muốn nhìn bộ dạng ghen tuông hiếm có của chủ tử.

“Không biết tại hạ đã từng đắc tội với Đỗ công tử khi nào vậy?” Hạ Phong Đằng cười lạnh, đặt lại chén trà trên bàn. Thật đúng là một thứ hay ho để giúp hắn giảm bớt cơn tức, hừ, có mà càng tức thêm thì có!!

Đỗ Hành vẫn tiếp tục chậm rãi uống trà: “Hạ công tử, Đỗ Phủ không có thứ ngài muốn, tốt nhất là ngài nên trở về đi!”

Hạ Phong Đằng căm tức nhìn hắn, thật sự không biết là do nguyên nhân gì mà người đàn ông này lại không biết phải trái như thế. Nhưng hắn đâu biết rằng, nếu không phải Đỗ Hành còn đang uống trà để tiêu cơn tức, thì hắn đã sớm thô lỗ mà đuổi khách rồi.

Tùy tùng đằng sau Hạ Phong Đằng cũng căm tức nhìn Đỗ Hành, toàn bộ gian tiếp khách đã hừng hực khí thế hừng hực chiến đấu, thì bỗng nhiên có một giọng nói cực kỳ nũng nịu từ ngoài cửa truyền vào:

“Hạ công tử~”

Chén trà trên tay Đỗ Hành khẽ run theo một biên độ mà người khác không phát hiện được. Khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi liếc nhìn người con gái háo sắc đang tỏ ra cực kỳ ân cần với Hạ Phong Đằng trước mắt: “Đỗ Nhã đâu?”

Mạc Đề Đề kiêu ngạo phe phẩy tay trước mặt Đỗ Hành: “Ta làm sao mà biết?” Nàng là giả bộ ngất xỉu, thừa lúc Đỗ Nhã đi lấy thuốc liền chuồn ra. Tiểu thuyết tình cảm vốn không thiếu những cảnh này, mà Đỗ Nhã thì cũng rất phối hợp. Nàng thực sự bội phục sự thông minh tài trí của mình nha.

Nói xong lại tiếp tục thăm hỏi gương mặt đang phẫn nộ- Hạ Phong Đằng: “Hạ công tử đến Đỗ phủ có chuyện gì vậy?”

“Ta cần ba cây tuyết sâm ngàn năm”.

Hạ Phong Đằng thông minh, dựa vào thần sắc của Đỗ Hành đã phần nào đoán được địa vị của nàng. Khẳng định là người con gái này có cách giúp hắn lấy được thứ mình cần.

Quả nhiên thấy nàng nhảy dựng lên giống như trúng thưởng vậy: “Công tử muốn tuyết sâm à, ta sẽ cho công tử!”

“Khụ khụ!” Quản gia ho nhẹ một phát, ý bảo Mạc Đề Đề hãy chú ý tới sắc mặt của Đỗ Hành.

Nàng cau mặt lại rống hắn: “Khụ cái gì mà khụ. Hiện tại ta là chủ nhân của y quán thần Nông đó nha. Người mau đi lấy tuyết sâm gì đó cho hạ công tử đi!”

“Mạc Đề Đề”.

Thanh âm bình thản đến lạ kỳ của Đỗ hành từ sau lưng nàng truyền đến, nàng quay lại thì thấy người mà nàng luôn cho rằng vô cùng bình tĩnh- Đỗ Hành- đang dùng ánh mắt gần như có thể gϊếŧ người nhìn nàng, mà xung quanh người hắn lại tràn ngập màu xanh diễm lệ của lửa giận.

“Ư, gì thế? Là ngươi bảo cho ta y quán Thần Nông mà”. Chẳng hiểu vì sao lại thấy tim đập nhanh một chút. Nàng thà là nhìn thấy Đỗ Hành hạ giọng châm chọc nàng, còn hơn là nhìn thấy hắn như vầy, phảng phất như cái gì cũng không cần hơn nữa, giống như buông tha cho cái gì đó…

Nhìn ánh mắt xuất hiện tia khϊếp đảm, Đỗ Hành cảm thấy thực mỏi mệt. Rốt cục, hắn thở dài một hơi: “Quản gia, lấy ba cây tuyết sâm ngàn năm cho Hạ công tử”.

Mạc Đề Đề thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng là, trong lòng lại cảm thấy nặng nề. Nàng chẳng còn lòng dạ nào mà nhìn Hạ Phong Đăng vui mừng, càng không quan tâm đến việc hắn đã nhận được tuyết sâm và chuẩn bị trở về.

“Đỗ Hành?” Vì sao hắn lại xoay người rời đi? Khí tức trong trẻo lạnh lùng của hắn trong chớp mắt như mất đi vẻ sáng bừng vốn có, cả người đều mang vẻ nản lòng thoái chí. Hắn không nên là như vầy. Nàng có chút hốt hoảng, muốn giữ chặt hắn lại, lại bị hắn nhẹ nhàng đẩy ra:

“Mạc cô nương, xin hãy tự trọng!”

Cái quỷ gì vậy? Mạc cô nương?! Hắn đã từng bao giờ khách khí với nàng như vậy? Mạc Đề Đề bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay:

“Đỗ Hành, ngươi đang làm gì vậy?”

Hắn đứng yên tại chỗ, lạnh lùng đáp: “Bẩm Mạc quán chủ, tại hạ cảm thấy hơi mệt mỏi, đặc biệt hướng Mạc quán chủ nói câu ‘cáo từ’”.

“Đợi đã!” Nàng có chút không tiêu hóa được ý tứ trong câu nói của hắn: “ ‘Cáo từ’ tức là sao? Ngươi muốn nghỉ ngơi một thời gian sao?”

Hắn không nói gì, chỉ chậm rãi bước từng nước một trở về phòng của mình sau đó đóng cửa lại, hoàn toàn không để ý tới chuyện Mạc Đề Đề vẫn đang nhắm mắt theo đuôi hắn.

"Đỗ Nhã, Đỗ Nhã, ca ca của cô rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì a?"

Mạc Đề Đề làm thế nào Đỗ Hành cũng không mở cửa ra, quản gia, bọn hạ nhân cũng không để ý đến nàng, nàng đành phải đến quấy rầy Đỗ Nhã.

Đỗ Nhã ngồi dậy, cũng nghĩ muốn đem nữ nhân vô tâm vô phế làm tổn thương ca ca này đuổi đi, nhưng là nghĩ đến ca ca của mình là một nam nhân cố chấp, ai, nàng nhận mệnh đứng lên mở cửa.

"Đỗ Nhã -- "

Mạc Đề Đề đáng thương hề hề ngồi ở trước cửa, một gương mặt khóc nhem nhuốc.

Đỗ Nhã thở dài một hơi, rất muốn kêu nàng đến trước cửa của ca ca cũng ngồi khóc như vậy, hắn nhất định sẽ lập tức đầu hàng, nhưng là sự tình cũng sẽ luôn luôn không giải quyết được dứt điểm, mà khả năng nữ nhân háo sắc trì độn tới cực điểm này, cả đời đều sẽ không phát giác ra tâm ý của ca ca.

"Đỗ Nhã, Đỗ Hành vì sao tức giận như vậy a~?" Nàng thủy chung không rõ điểm này. Sản nghiệp của y quán Thần Nông đâu chỉ có ngàn vạn, hắn chẳng lẽ là đau lòng tuyết liên ba ngàn năm sao? Nhớ được nàng lần trước hỗ trợ thu dược cũng đào hỏng một gốc cây a, hắn chính là cũng chỉ châm chọc nàng vài câu tay chân vụng về, cũng không thấy được hắn đau lòng cái gì.

Đỗ Nhã lắc đầu thở dài.

"Cô còn không biết a? Ta hỏi cô, trước khi Hạ Phong Đằng đến đây, cô cùng ca ca của ta đang làm cái gì?"

Mạc Đề Đề xoa xoa nước mắt, nỗ lực nghĩ lại, sau đó mặt nóng nóng trả lời "Chúng ta đang hôn môi."

Đỗ Nhã tuy rằng không biết cái gì gọi là "Hôn môi", nhưng là bằng cảm giác biết là ý tứ "Thân ái", nàng tiếp theo tiếp tục khai đạo.

"Cô biết không? Ca ca của ta từ nhỏ cũng rất thông minh, từ khi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập y quán Thần Nông tới nay, càng là làm cho vô số thiên kim tiểu thư ái mộ, nhưng là huynh ấy cho tới bây giờ không cho phép bất luận một nữ nhân nào gần mình, bởi vì nữ nhân ca ca thích, không giống như nữ nhân chúng ta nơi này, nàng không thể chịu đựng được trượng phu đa tình."

Mạc Đề Đề còn là có chút mờ mịt. Nàng cùng Đỗ Hành hôn môi khiến hắn đối với thê tử tương lai cảm thấy áy náy sao? Nhưng đó là chính hắn chủ động hôn nàng a~!

"Ca ca của ta cho tới bây giờ không lấy lòng bất kỳ một nữ nhân nào, từ trước tới nay đều là người khác theo huynh ấy, vô luận là kinh thương hay là làm nghề y, ca ca đều làm được phi thường hoàn mĩ, cho nên mỗi người đều thật kính trọng huynh ấy. Ca ca ta cho tới bây giờ không trừng phạt bất luận kẻ nào, bởi vì chỉ cần bị ca ca thất vọng liếc mắt một cái, bất luận kẻ nào đều sẽ không lại vi phạm làm cho ca ca thất vọng một lần nữa."

Nhưng là nàng thường xuyên làm trái với ý hắn, chẳng lẽ Đỗ Hành oán khí tích lũy bây giờ mới phát tác? Nàng càng thêm mờ mịt nhìn Đỗ Nhã, mà Đỗ Nhã cũng rốt cục biết nàng trì độn đến như thế nào, làm cho người ta nghĩ muốn thét chói tai.

"Cô có nam nhân nào để thương chưa?"

Mạc Đề Đề xấu hổ lắc đầu, nàng nếu có thể ở năm 2006 tìm được bạn trai, thì cần gì phải ngàn dặm xa xôi đến cổ đại tìm nam nhân.

Thêm Bình Luận