Tiểu Gia Nô

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Không cần, lão thiên gia vì sao sẽ đối với nàng tàn nhẫn như vậy a~! Nàng dùng hết gia sản của mình, chỉ vì muốn trở lại cổ đại tìm nhiều kim soái ca làm lão công (kim soái ca: vừa đẹp trai vừa giàu c …
Xem Thêm

Đỗ Hành lặng yên tìm một bộ quần áo khô ráo, sau đó quăng cho nàng.

"Đi thay quần áo đi, ta đi ra ngoài chờ."

"Không cần!" Nàng nói cái gì cũng không chịu buông tay. Vẻ mặt của hắn rất lãnh đạm, cho dù thời điểm ở dưới chân núi, hắn cũng không từng lạnh lùng đối đãi với nàng như thế.

"Trước cam đoan chàng không được chạy trốn!" Nàng lần đầu tiên đối mặt với một nam nhân thích nàng, nếu khiến hắn chạy nàng nhất định sẽ đập đầu chết ở chỗ này.

Đỗ Hành thở dài một hơi, sau đó lẳng lặng nhìn nàng.

"Cô rốt cuộc vì sao lại đến đây?"

"Ta tới tìm chàng a~!" Mạc Đề Đề cây ngay không sợ chết đứng trả lời.

"Tìm ta làm cái gì?"

"Nói cho chàng biết ta cũng thích chàng." Nàng vẫn là cây ngay không sợ chết đứng.

"Sau thế nào?"

"Sau đó..." Nàng hít sâu một hơi nghĩ ngợi. Sau đó nàng cũng không biết nên làm như thế nào, trong tiểu thuyết đều là "Từ đây sẽ là cuộc sống hạnh phúc”, nhưng là bọn họ có thể hay không?

Hắn bước ra khỏi cửa phòng, "Nhanh chút thay quần áo đi, sau khi thay xong, ta sẽ bôi thuốc cho cô”

Mạc Đề Đề ở trong phòng ngẩn người, nàng không hiểu Đỗ Hành vì sao lại hỏi nàng như vậy, chẳng lẽ trả lời không được sẽ không cần nàng? Nhưng là không được a~, vừa nghĩ đến Đỗ Hành không cần nàng, nàng liền cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa. Ở năm 2006 nàng là cô đơn một người, đến nơi này là nàng muốn tìm một người có thể dựa vào, người làm cho nàng nghĩ muốn sống chung cả đời.

Nguyên bản không dám nghĩ tới người đó là hắn, tựa như người chỉ ăn ở những quán ven đường, khi đi ngang qua nhà hàng cao cấp, dù sao vẫn cần phải bày ra một bộ dáng không thèm liếc mắt tới, dốc lòng quay đầu đi, nhưng nàng hiện tại rốt cục thừa nhận, bản thân mình kỳ thực từ ánh mắt đầu tiên, chính là đối với Đỗ Hành thèm nhỏ dãi.

"Mặc kệ, hắn nếu có thể thích ta một lần, có thể thích ta lần thứ hai đi!" Tuy rằng sự tự ti trong nội tâm của nàng vẫn có chút không dám xác định.

Nhưng vì để đạt được chân ái, Mạc Đề Đề quyết định phấn đấu, lại không biết nam tử tựa vào phòng ngoài, đã đem lời của nàng nghe được rõ ràng, rành mạch.

Thích lần thứ hai? Nếu lần đầu tiên thích có thể dễ dàng buông, hắn làm sao không hiểu tại vì sao phải khổ sở chờ đợi mấy năm nay? Phần khắc sâu kia là khó có thể bỏ được a~!

Nàng tìm đến hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Có phải hay không, lại muốn cho hắn hy vọng, sau đó lại đùa giỡn hắn một lần nữa? Hắn không thích cái loại cảm giác chua xót giống như tâm dần dần bị ăn mòn, cũng không thích không cách nào nắm giữ được cảm xúc thất bại của bản thân mình, nhưng là hắn vẫn đang không cách nào phủ nhận, nháy mắt khi nhìn thấy nàng bị hổ phách ngậm kéo đến, hắn là vui sướиɠ, nhưng là sau vui sướиɠ cũng là một loại không biết làm sao, nguyên bản nghĩ muốn buông tha cho nàng, giống như ở khoảnh khắc nàng đuổi theo, nhưng không thấy hắn.

"Cô có khỏe không?" trong phòng thật lâu sau không có thanh âm, không biết nàng hay không đang ngủ, quản gia buổi sáng đã phái chim hoàng yến truyền tin cho hắn, nhưng là đến hoàng hôn vẫn nhìn không thấy người, hắn mới phái hổ phách đi tìm, xem ra nàng ở trong núi vòng vo thật lâu, nói vậy mệt chết đi .

Đợi không được người trả lời, Đỗ Hành đẩy cửa ra.

Chỉ thấy Mạc Đề Đề quả nhiên đã nằm ở trên giường ngủ say, hắn theo ánh nến nhìn lại, lại lập tức quay người đi, một khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng đỏ lên. Nữ nhân này, cư nhiên để nửa thân trần liền ngủ.

"Mạc Đề Đề, mặc quần áo gọn gàng rồi hãy ngủ tiếp!"

Nàng vụиɠ ŧяộʍ mở một con mắt, trong ánh nến hắn thoạt nhìn là như vậy xa xôi, còn đưa lưng về phía mình, như vậy kêu nàng thế nào câu dẫn hắn được đây.

Nghe không được nàng trả lời, hắn nhắm mắt lại đi tới, tính toán thay nàng mặc quần áo, nhưng là nháy mắt đυ.ng chạm đến quần áo của nàng, hắn dừng một chút. Mạc Đề Đề căn bản là không thay quần áo ướt ra!

Nữ nhân này thế nào cũng phải buộc hắn mất đi khống chế sao?

Mạc Đề Đề trong lòng đang cười trộm. Muốn làm cho hắn chạm vào nàng, tài năng như vậy làm sao mà hắn có thể trụ được với lý do cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, tha thứ nàng tuy rằng đọc đủ thứ tiểu thuyết tình cảm, mấy ngàn bản tiểu thuyết, đáng tiếc không có kinh nghiệm gì để áp dụng thực chiến, sở dĩ cũng chỉ còn cách dùng biện pháp vô lại này để đuổi theo nam nhân mình thích mà thôi.

Ánh nến đung đưa chiếu bóng của Đỗ Hành lắc lư, Mạc Đề Đề giả bộ ngủ, vô tội ở trước mặt hắn, nhưng là đợi hồi lâu cũng chưa thấy động tác của hắn, hắn phảng phất chính là lẳng lặng nhìn nàng.

Nàng nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ mở một con mắt, lại lơ đãng chạm phải ánh mắt của hắn, sợ tới mức nàng lập tức nhắm lại, trong lòng cầu nguyện hắn hoa mắt không có phát hiện bản thân mình giả bộ ngủ.

Đỗ Hành tay hơi hơi giật mình, làm bộ như không phát giác động tác nhỏ của nàng. Thân là một đại phu, cũng là một đại phu có võ công, người trước mặt có ngủ say hay không, so với ai hắn là càng rõ ràng hơn cả, nhưng là hắn tình nguyện không thèm nghĩ nữa, nàng đã đem quyền chủ động hoàn toàn giao cho hắn, như vậy hắn có phải hay không cũng có thể làm ra quyết định.

Mạc Đề Đề khẩn trương trộm ngắm thấy hắn vươn tay. A a a, hắn rốt cục hạ quyết tâm vươn ma trảo! Thật sự là kích động a~, nàng có thể như vậy thoát khỏi lão xử nữ sao? [NN: Lão xử nữ: xử nữ già a =))))]

Một cơn gió núi bỗng nhiên thổi mở cửa sổ, lay động ánh nến rốt cuộc bị gió thổi tắt, trong bóng đêm mơ hồ truyền đến tiếng kêu thảm thiết của nàng.

"Đau quá, đau quá..."

Ngoài cửa sổ con hổ phách vẫn còn đang ngủ say.

*************

Mạc Đề Đề căm giận bất bình đấm xuống giường.

Gạo nấu thành cơm sao?

Ngay cả nồi đều không có, lại từ đâu có cơm rang.

Đỗ Hành căn bản là không thấy thân thể của nàng, chính là nhắm mắt lại đem quần áo của nàng cởi hết để bôi thuốc, sở dĩ ngay cả ánh nến bị gió thổi tắt cũng chưa phát giác, đã có thể tính hắn là thần y, nhắm mắt lại bôi thuốc, vẫn là đem nàng biến thành đau chết, hại nàng hôm nay ngay cả khí lực xuống giường đều không có, cả người trầy da thống khổ không nói, ngay cả hương vị thuốc nước chính nàng đều chịu không nổi, huống chi phải đi dụ hoặc Đỗ Hành.

Ai oán nhìn về phía ngoài cửa sổ, hắn lại nằm ở trên chiếc võng bên cạnh dòng suối thổi sáo, tiếng sáo bồi hồi vang vọng khắp núi rừng yên tĩnh, con chim hoàng yến bay lượn tròn ở bên cạnh hắn.

"Hắn như vậy có phải hay không, không còn gì để nói là đang cự tuyệt mình?" Nàng không cam lòng tiếp tục đấm xuống giường, lại không phát hiện thời điểm nàng giọng nói hạ xuống, xa xa cũng vang lên tiếng tiếng sáo ngắt quãng.

Trên thực tế, Đỗ Hành cũng đang ngẩn người, chính là thời điểm hắn ngẩn người cũng có thể tự nhiên làm bất cứ chuyện gì.

Trong lòng bàn tay nóng nóng, đêm qua tuy rằng ở mặt ngoài là trấn định tự nhiên bôi thuốc cho nàng, nhưng chỉ có hắn mới biết được tay của mình đang run rẩy.

Bảy tuổi hắn đã học y, đừng nói nhắm mắt lại bôi thuốc, chính là một tay hắn cũng có thể linh hoạt tự nhiên xem bệnh cho người ta, nhưng là chỉ có thời điểm đối mặt với Mạc Đề Đề, toàn bộ bình tĩnh đều bắt đầu tan thành tro bụi.

Hắn sai lầm càng nhiều, Mạc Đề Đề liền kêu rên càng thê thảm, sau đó lòng hắn cũng lại càng loạn, cuối cùng đã quên là như thế nào bôi dược tốt nhất cho nàng, chính là khi thời điểm hắn mở to mắt đã xác định nàng không cần lại mặc quần áo, bởi vì trên người nàng đã bị hắn lộn xộn lung tung dùng băng vải trắng quấn kín cả người, chỉ có cặp ánh mắt ai oán kia nhìn hắn, làm hại hắn áy náy xoay người rời đi.

"Đỗ Hành, ta muốn đi chơi a~!" Nàng giãy giụa ở cửa sổ vẫy tay, tuy rằng cả người trầy da, bị thuốc nước kí©h thí©ɧ làm cho thống khổ, nhưng là nàng vẫn là chưa từng quên sứ mệnh của bản thân mình tới chỗ này là cái gì.

Thêm Bình Luận