Tiểu Gia Nô

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Không cần, lão thiên gia vì sao sẽ đối với nàng tàn nhẫn như vậy a~! Nàng dùng hết gia sản của mình, chỉ vì muốn trở lại cổ đại tìm nhiều kim soái ca làm lão công (kim soái ca: vừa đẹp trai vừa giàu c …
Xem Thêm

Không chỉ có vậy, điều làm hắn đau lòng hơn là lúc xuống núi, công tử dặn hắn đi mời lão phu nhân ở Đông Hải trở về chủ trì hôn lễ sắp tới. Trời ạ! Thế này thì bảo hắn làm sao mà đối mặt với lão phu nhân đây? Chẳng lẽ, đúng như Mạc Đề Đề nói, chẳng ai là có khả năng hoàn mỹ tuyệt đối, bằng không, công tử hoàn mỹ như thế mà sao khuyết điểm duy nhất lại là con mắt chọn vợ đây? Đúng thật là trời cao ghen ghét anh tài!

Mà toàn bộ thiên kim chưa chồng ở Lạc Nhật quốc cũng đều chìm trong tin dữ: y quán Thần Nông chẳng những đổi chủ mà hóa ra vị quán chủ cũng muốn một vị hôn thê không biết từ đâu chui ra, ngay cả ngày giờ kết hôn cũng đã được định tốt rồi. Tin tức cứ một đồn mười, mười đồn trăm, nhưng hai người trên núi lại vẫn chẳng hay biết gì, vẫn vô cùng nhàn nhã.

Dưới một tán cổ thụ bên cạnh dòng suối nhỏ là một bàn cờ, mà hai người đang ngồi mặt đối mặt là vò đầu bứt tai- Mạc Đề Đề, và cười nhẹ- Đỗ Hành- đang chăm chú nhìn nàng. Rốt cục, nàng do dự hạ một nước cờ đen, vẻ mặt chờ mong hỏi người đàn ông đối diện: “Kết quả thế nào?”

Nói ra thật đáng xấu hổ, nàng không biết chơi cờ, nhưng lại xung phong nhận đánh cờ cùng hắn, không chỉ có không biết đánh thế nào, mà ngay cả kết quả của mỗi bước đi cũng đều phải là hắn nói cho nàng. Nàng đã sớm tâng bốc bản thân mình trước mặt hắn như bao lần, nếu đổi là kẻ khác, chỉ cần nghĩ đến lúc nãy chính mình tự biên tự diễn nói bản thân mình là “kỳ thánh”, nàng đã sớm tưởng nhảy sông tự sát.

Hắn cúi đầu nhìn cục diện ván cờ, không nỡ nói cho nàng biết kỳ thực là nàng đã thua từ lâu rồi, cũng may là nàng không biết gì nên mới ngay cả bản thân mình thua đều không nhìn ra được. Ngón tay thon dài khẽ vươn, nhặt ra vài quân cờ trắng của mình: “Nước này rất khá, ta sắp thua rồi”. Đây là cách mà hắn sủng nàng, để cho nàng luôn cảm thấy vui vẻ.

Mạc Đề Đề không thể tin nhìn hắn nhặt mấy quân cờ trắng lên, bỗng nhiên đắc ý cười hề hề: “Hóa ra ta là thiên tài nha. Ta đã nói rồi mà, ta ít nhất cũng phải biết làm một chuyện gì chứ!” Lần đầu tiên chơi cờ mà có thể thắng Đỗ Hành. Tốt! Tiếp tục hoàn thành ván cờ vĩ đại của nàng nào~

“Hôm nay ta nhất định phải ghi lại thời khắc vĩ đại này vào trong nhật ký”.

Bàn tay đang cầm quân cờ của Đỗ Hành hơi khựng lại một chút: “Cô vẫn còn viết nhật ký sao?”

“Đúng vậy, chỉ là vẫn chưa quen dùng giấy bút ở cổ đại lắm, cũng không có cách lưu trữ lại cẩn thận nữa”. Bút lông ở cổ đại so với bút máy ở tương lai vẫn còn kém xa, càng đừng nói là gõ bằng máy tính.

Hắn yên lặng một lát, sau đó đứng dậy đi vào trong phòng cầm ra vài thứ gì đó: “Đây là bút chì?”

Phản ứng đâu tiên khi nhìn thấy bút chì ở cổ đại của Mạc Đề Đề là: thứ này chắc là mình mang đến. Nhưng mà, nàng nhớ bản thân mình không có mang theo bút chì nha!

“Là ta làm”. Đỗ Hành nhặt lên quân cờ, đi một nước rồi nhẹ nhàng giải thích: “Ta đối chiếu với một quyển sách cô mang đến rồi tự mình làm”.

Hắn đã đọc về một lại bút trong tương lai dùng hỗn hợp graphit và đất sét làm lõi, lấy gỗ làm vỏ mà thành, nhìn qua thì có vẻ như tiện lợi hơn bút lông của bọn hắn nhiều. Hắn phải nghiên cứu thật lâu mới làm được và hiện tại đã có thể làm rất thành thục.

Mạc Đề Đề ngơ ngác nhìn thứ trong tương lai có lẽ sẽ bị một số kẻ khinh thường, nhưng là ở cổ đại, sẽ lại được ngưỡng mộ và sùng bái như người trời, nhanh chóng ngẩng đầu:

“Sao chàng không làm nhiều hơn một chút để bán?”

Đến bây giờ nàng mới biết được Đỗ Hành thông minh tới mức nào, chỉ sợ những cuốn sách nàng mang tới đã cho hắn một vốn hiểu biết sâu rộng về tương lai rồi. Nhưng là, sao hắn chỉ mở mỗi y quán? Không nói đến nghề chính của hắn, chỉ riêng việc làm và buôn bán bút chì này cũng có thể khiến hắn trở nên giàu có nhất thiên hạ rồi.

Hắn không trả lời, chỉ đưa cho nàng một tờ giấy: “Cô dùng thử xem, ta kém hơn các cô nên không biết có làm đúng hay không?”

Nàng viết vài chữ xong, thì thào khe khẽ: “Trời đất, chàng thực sự là người bình thường sao?” Vậy bút chì có phải là sẽ xuất hiện trước thời gian hay không?

“Những thứ ở niên đại của các cô, ta sẽ không công bố với mọi người”. Hắn nhìn thấu tâm tư của nàng, quân cờ hạ xuống, hứa hẹn cũng vang lên: “Toàn bộ lịch sử sẽ không thay đổi”.

“Vì sao?” Mạc Đề Đề thực sự không hiểu được hắn: “Chàng không phải là đã học được rất nhiều sao? Vì sao lại không cần?”

“Y thuật là chính ta nghiên cứu. Trên sách viết có rất nhiều chữ gì đó ta không biết, hơn nữa cũng có rất nhiều thứ ta không hiểu. Toàn bộ tri thức đó đều do ta nỗ lực mà có”. Biết được nàng hiểu lầm, Đỗ Hành chăm chú nhìn nàng:

“Ta cũng coi như không có tiết lộ bất cứ thông tin gì về tương lai”. Chính là, những thứ đó cho hắn động lực vô cùng lớn, cho hắn biết bản thân mình dù thành công đến cỡ nào thì vẫn là nông cạn và lạc hậu.

“Ta đây có cái gì hay mà chàng thích?” Nàng mê man nhìn hắn: “Ta luôn luôn nghĩ rằng mặc dù ta thật vô dụng nhưng ít nhất cũng coi như có ơn với chàng. Nhưng là hiện tại thế này, xem ra, ta chẳng làm được gì cả”. Giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng, nàng lại đột nhiên nhảy lên:

“Mặc kệ, ngày hôm qua ta và chàng đã cùng ngủ trên một cái giường, cho dù là chưa nấu cơm thì chàng vẫn phải cưới ta!” Thật may mắn là nàng đã liều chết để được nằm cùng giường với hắn.

“Ta…”

“Không nghe, không nghe, ta không muốn nghe bất cứ điều gì cả!” Bịt tai lại, nàng dứt khoát kêu lớn: “Dù sao ta cũng sẽ bám lấy chàng, bám lấy chàng mãi!” Nói xong liền quay đầu chạy vào trong phòng, sợ phải nghe thấy từ “hối hận” từ miệng hắn.

Mắt thấy nàng sắp trốn được vào trong phòng, vẫn đang lặng yên nhìn theo bóng dáng nàng- Đỗ Hành- bỗng nhiên mở miệng: “Là nhật ký”.

Mạc Đề Đề khựng lại, quay đầu nhìn người có vẻ mặt không được tự nhiên kia.

“Là nhật ký của nàng, là cuốn nhật ký nàng ghi lại quá trình trưởng thành từ bảy tuổi đến hai mươi ba tuổi. Mười bốn năm trước, nàng đến đây và đã để lại nó trước lúc đi”. Cũng đã nói thành lời rồi, hắn đè ép sự ngại ngùng, bình tĩnh nhìn nàng rồi nói tiếp: “Bắt đầu từ năm mười tuổi, ta đã đọc nhật ký của nàng. Bởi thế, không ai có thể hiểu nàng bằng ta, thậm chí ngay cả bản thân nàng cũng vậy”.

Sự cô độc của nàng, sự tự ti của nàng, sự đấu tranh nội tâm của nàng, thông qua nhật ký hắn đều biết hết. Trong khi nàng vẫn chẳng hay biết gì thì đã có một người đem cuộc sống hai mươi ba năm của nàng đọc suốt mười bốn năm và cũng bởi thế thì mới có chuyện trái tim rung động. Có một thằng nhóc mười tuổi ngây thơ đã gặp được một nàng tiên nữ kỳ dị mang theo những quyển sách trời. Nàng đến và đi, để lại cho hắn chiếc khuyên tai hình bông hồng và câu chuyện của một người con gái. Kể từ đó, hắn thường thích bồi hồi một mình trên núi, chờ mong gặp lại tiên nữ vượt thời không trước kia. Sự chờ mong ấy, lúc đầu có lẽ chỉ là tò mò mà không mang theo chút tình cảm nam nữ nào nhưng là, thiếu niên mười bảy tuổi đã hiểu được thế nào là tình yêu, người con gái trong nhật ký đã bị hắn từng chút, từng chút một khắc sâu vào lòng mình bao gồm cả việc nàng ca ngợi những nhân vật nam chính trong tiểu thuyết thế nào, nàng thích những người đàn ông chỉ ôn nhu với người mình yêu, còn thì lạnh lùng với tất cả phụ nữ khác ra sao. Bởi thế, hắn cũng vô thức bắt đầu học tập trở thành người như vậy, chỉ là hiện tại, một người đàn ông đã có thói quen lạnh lùng thì cũng đã quên mất làm cách nào để ôn nhu với người mình yêu.

Mà người con gái giống như sao băng này lại xuất hiện và lại biến mất, lại đi tìm một người đàn ông chín chắn. Tiếp đó lại là bảy năm hắn ôm trong lòng sự phẫn nộ, điều đó khiến hắn thành công hơn nhưng lại càng hư không hơn. Chỉ có ngọn núi này- một nơi tiên cảnh bình yên, xa cách trần tục- là chỗ duy nhất khiến y thuật của hắn càng thêm tinh tường, đặc biệt là sau vài lần ngẫu nhiên cứu động vật nơi đây, ngọn núi này gần như đã trở thành ngôi nhà thứ hai của hắn.

Thêm Bình Luận