Tiểu Gia Nô

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Không cần, lão thiên gia vì sao sẽ đối với nàng tàn nhẫn như vậy a~! Nàng dùng hết gia sản của mình, chỉ vì muốn trở lại cổ đại tìm nhiều kim soái ca làm lão công (kim soái ca: vừa đẹp trai vừa giàu c …
Xem Thêm

“Đúng vậy? Nghĩa là sao? Chàng thật sự muốn kết hôn với ta ư?”. Ánh mắt nàng sáng lên, vôi vã chạy tới trước mặt hắn. Khuôn mặt hồng hồng vì kích động và thẹn thùng của Mạc Đề Đề nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Đỗ Hành, rồi từ từ nhìn xuống chiếc gáy có độ cong tuyệt đẹp, cuối cùng là chiếc lưng đang cứng ngắc.

“Là thật, là thật sao?!” Nàng vui mừng đến sắp phát điên rồi: “Ta vốn đang nghĩ rằng phải đem cơm nấu chín thì chàng mới có thể cưới ta!” Không nói sớm, hại nàng mỗi đêm đều ngủ không yên giấc chỉ vì nghĩ cách để mê hoặc hắn.

Người con gái này!

“Nàng làm cơm vốn cũng có thành thục đâu!” Mấy ngày qua, Mạc Đề Đề xung phong nhận nấu cơm nhưng đều vì cái tính ngốc nghếch, hậu đậu mà chả làm được bữa nào nên hồn cả. (MM: gì đây? ca nghĩ đầu óc của tỷ sẽ suy nghĩ theo kiểu bình thường seo?=)))))

Nàng cười hề hề đầy ái muội, liếc mắt đưa tình: “Sẽ thành thục mà, một ngày nào đó sẽ thành thục~~” =))))))))

Tưởng tượng ra cảnh Đỗ Hành và nàng cùng nằm trên một cái giường, và làm những chuyện nói ra sẽ khiến kẻ khác ngượng ngùng kia, mặt nàng nóng đến sắp bốc hỏa mà không những thế, nước miếng cũng sắp chảy ròng ròng rồi. Lại nghĩ đến kết tinh tình yêu của nàng và hắn trong tương lai, nàng lại thấy thật hạnh phúc. Chỉ là, hi vọng đứa nhỏ sinh ra sẽ giống cha nó, chứ nếu mà giống nàng thì…

“Tốt nhất là di truyền cách thế hệ hoặc là đột biến gen đi!” Mạc Đề Đề đáng xấu hổ tự mình phủ định gen xấu của mình.

Nhìn biểu tình của nàng là biết được nàng đang nghĩ gì trong đầu, lại nghĩ tới sự kiềm chế mỗi đêm, mặt Đỗ Hành lại đỏ rần lên:

“Được rồi, nàng sắp xếp lại chút đồ đạc đi, ngày mai chúng ta sẽ đi khỏi đây”.

Dứt lời, hắn xoay người đi vào trong phòng. Chỉ có những đốt ngón tay trắng bệch như trước mới biểu lộ ra hắn khẩn trương đến cỡ nào. Nàng nhìn theo bóng dáng của hắn rồi bỗng nhiên nhảy lên hô to:

“Ta đã được gả đi rồi! Ta thế nhưng đã được gả đi rồi!”

Âm thanh vang vọng đó truyền đi khắp núi rừng.

*_*_*_*

Sáng sớm hôm sau, Mạc Đề Đề và Đỗ Hành cùng nhau xuống núi.

“Ngẫm lại mới nhớ, ta đến đây lâu như vậy mà chàng vẫn chưa đưa ta đi thăm thú nơi đâu. Lần này hãy mang ta đi ngắm nghía một lượt nơi nay đi!”

Kết qủa, nàng nhanh chóng cảm thấy hối hận. Lần đầu tiên nàng phát hiện ra, khả năng buôn chuyện của người cổ đại thật không thua gì đội chó săn tinh nhuệ nhất ở hiện đại. Nhưng mà nghĩ lại cũng thấy đúng, cổ đại chẳng có trò giải trí nào cả, trừ bỏ nhàn rỗi đi xung quanh buôn chuyện, thì còn có trò nào hay để làm đâu! Mà dọc theo đường đi cũng nghe được vô số lời đồn, nhưng lời đồn nhiều nhất, gây phấn khích nhất là chuyện kết hôn của người, vốn từng là chủ nhân của y quán Thần Nông. Hầu như toàn bộ Lạc Nhật quốc đều đang bàn tán về chuyện này. Có nhiều phản ứng khác nhau: có người kinh ngạc, có người thất vọng, có người chờ xem kịch vui nhưng tất cả cùng có chung một suy nghĩ… thê tử của Đỗ Hành nhất định phải là một giai nhân tuyệt sắc. Mà da mặt dày siêu cấp- Mạc Đề Đề- cũng nhịn không được lớn tiếng tuyên bố, vị giai nhân tuyệt sắc trong trắng như băng, tinh khiết như ngọc kia chính là nàng. Nhưng là kết cục cũng là tự rước lấy nhục.

“Cô nương, ghen tị là bình thường, nhưng với điều kiện của cô mà muốn trở thành Đỗ phu nhân tương lai thì đó là chuyện không thể”.

Quá đáng hơn, có người còn nói: “Nếu cô đúng là Đỗ phu nhân thì tốt rồi, như vậy mọi người còn có hi vọng”. Ý tứ là Mạc Đề Đề đáng thương không đáng được mọi người để vào trong mắt.

Sau vài lần đón nhận sự châm chọc và vũ nhục, nàng rốt cục không có tâm trạng mà nhìn ngắm phong cảnh nữa, ủ rũ trở lại Đỗ gia.

Đựợc rồi, nàng chính là một kẻ ngốc, nhìn rất bình thường, chẳng có gì nổi trội, nàng chính là không xứng với Đỗ Hành… nhưng là ngay cả Đỗ gia to như vậy mà cũng không tìm được ai thấy bọn họ xứng đôi với nhau, thế này cũng hơi quá đáng đi!

Đỗ Hành thở dài một hơi, an ủi Mạc Đề Đề đang uể oải: “Không cần phải để ý đến ánh mắt của kẻ khác”.

Nàng ai oán liếc hắn một cái: “Vậy chàng có để ý không?” Có một người vợ như nàng, hắn chắc cũng thấy xấu mặt đi!

Hắn lắc đầu: “Ngay từ đầu ta đã biết mọi người sẽ có phản ứng như vậy, cho tới giờ, ta cũng chưa gặp ai đồng ý chuyện ta cưới nàng”.

Nàng căm tức nhìn hắn. Quá bộc trực rồi đó! Lúc này, thân là nam tử hán hẳn là phải an ủi nàng mới đúng chứ, còn rắc muối thêm vào miệng vết thương của nàng làm chi.

Đỗ Hành cười cười, nói tiếp: “Thế mới nói, những phản ứng này ta đều đã đoán được từ trước rồi, cũng đều đã chuẩn bị ứng đối chu đáo rồi, nàng không cần lo lắng”.

Cho xin đi, đó không phải là điểm quan trọng ở đây. Quan trọng là, chẳng lẽ không ai cho rằng nàng xứng đôi với Đỗ Hành sao?

Không để ý đến hắn, Mạch Đề Đề lại giống như đà điểu, chui vào phòng buồn bực một mình. Đọc tiểu thuyết tình cảm nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nàng phát giác ra rằng tiểu thuyết tình cảm toàn là đồ giả dối. Thích một người thì tâm trạng sẽ thế nào? Vì thích mà khát vọng có được, lại vì có được mà nỗ lực không ngừng. Cho dù là trai đẹp, gái xinh hay là ếch, khủng long đi chăng nữa, mỗi cá thể đều vì tình cảm của mình mà nỗ lực, giống như Đỗ Hành vì nàng mà nỗ lực mười bốn năm, thế nhưng… nàng thì sao? Bề ngoài thì không thể thay đổi được rồi, trừ phi nàng cầm tiền quay trở về năm 2006 để làm phẫu thuật chỉnh hình, nhưng kinh nghiệm hai lần thất bại lúc trước khiến cho nàng không có dũng khí lại nếm thử. Cũng vì vậy, nàng bỗng nhiên lý giải tại sao có người không đồng ý chuyện Đỗ Hành cưới nàng. Một người phụ nữ chẳng làm nên trò trống gì mà có cả thế giới trong tay, thế vẫn chưa phải là đáng ghét lắm, nhưng một người phụ nữ vô dụng như thế mà lại chưa từng nỗ lực để làm bất cứ điều gì, mà lại có được thứ mà tất cả phụ nữ trên thế giới đều ao ước, thật đúng là kẻ có vận tốt đáng ghét!

Chống cằm, ngẩn người nhìn cửa sổ hồi lâu, Mạc Đề Đề rốt cục quyết định: Đỗ Hành là một con rùa vàng cực kỳ hoàn mỹ mà nàng chính là kẻ đánh cá chết tiệt câu được hắn. Nhưng là, rùa vàng rồi sẽ đến lúc bỏ đi, nếu nàng không chuẩn bị một kế hoạch thật tốt…

“Ly hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!” Nàng phẫn nộ vỗ cửa sổ một cái rồi lập tức lại kêu thảm một tiếng, xoa xoa lòng bàn tay. Cửa sổ cứng quá đi mất!

Lúc này thế nhưng lại nghe thấy một tiếng thở dài khá rõ: “Nàng không ăn cơm chiều là vì nghĩ ngợi chuyện này sao?”

Nàng ngây ra một chút, sau đó cố gắng vươn cổ ra nhìn ngó bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy Đỗ Hành không biết từ lúc nào đã đứng cạnh cửa sổ của nàng.

“Đi ăn cơm thôi, mẫu thân của ta đã về rồi, ta muốn chính thức giới thiệu nàng cho mẫu thân ta”.

Nàng lại ngây người nhìn hắn, sau đó cự tuyệt: “Không cần, mẫu thân chàng mà thấy ta nhất định cũng sẽ phản đối”. Nàng thật đáng thương, chút tự tôn mỏng manh đã bị tàn phá này không thể chịu đựng thêm sự châm chọc nào nữa.

“Nàng yên tâm, ta sẽ khiến cho mẫu thân đồng ý”. Đỗ Hành vươn tay an ủi nàng lại bị nàng đẩy ra.

Nàng buồn bã rầu rĩ lùi về phía sau, sau đó ngồi xổm dưới đất, dựa vào vách tường, nhìn cửa sổ không nói lời nào. Từ ngày đầu tiên đến cổ đại cho đến giờ đều như thế, hắn luôn luôn vì nàng mà xử lý tốt hết thảy mọi việc còn nàng thì ngược lại,cái gì cũng không làm được.

“Đỗ Hành, chàng có cảm thấy ta là người vô dụng không?”

Hắn im lặng một lúc, chần chừ trả lời: “Ta không biết vô dụng được định nghĩa là gì. Ta chỉ biết nàng là một người con gái rất tự ti, chẳng có chút tự tin nào”. Và còn rất ngốc nghếch nữa chứ, nhưng là nếu nàng không ngốc nghếch như vậy, nàng có lẽ đã sớm phát hiện kỳ thực ở năm 2006 vẫn có người đàn ông yêu nàng, chỉ là đều bị cái đầu ngốc nghếch, cùng bộ dáng háo sắc đối với mỹ nam của nàng dọa cho chạy mất.

Thêm Bình Luận