Tiểu Gia Nô

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Không cần, lão thiên gia vì sao sẽ đối với nàng tàn nhẫn như vậy a~! Nàng dùng hết gia sản của mình, chỉ vì muốn trở lại cổ đại tìm nhiều kim soái ca làm lão công (kim soái ca: vừa đẹp trai vừa giàu c …
Xem Thêm

Nàng nước miếng văng khắp nơi bắt đầu lại nói về kế hoạch lớn của mình.

"... tuy nhiên a~, chỉ cần chàng và ta cộng đồng liên thủ, sáng tạo ra một mĩ dung quán của thế kỷ hai mươi mốt ở thời cổ đại này, không có gì là không thể được."

Đỗ Hành mặt lạnh lùng âm trầm, tuy rằng nhìn không ra cảm xúc của hắn, bất quá có thể biết được hắn tuyệt đối là không vui vẻ.

"Ta đã nói với nàng chỉ cần chờ gả cho ta là tốt rồi." Ở thời điểm hắn nỗ lực tận dụng thời gian chuẩn bị hôn lễ, nguyên lai nàng luôn luôn vội vàng là vì chuyện này.

U ám nháy mắt tràn ngập, nhưng là Mạc Đề Đề không có nhận thấy được, chỉ lo mở to hai mắt. "Ta biết a~, ta sẽ gả cho chàng, nhưng là nữ nhân không ngừng muốn vươn lên a, tương lai ly hôn cũng mới có thể bảo đảm."

Đỗ Hành ánh mắt nháy mắt mở so với nàng còn lớn hơn. “Nàng nói cái gì?" Cái gì ly hôn? Nàng nỗ lực muốn làm bá chủ là vì ly hôn? Mà bọn họ hiện tại thậm chí còn chưa có thành thân a~!

"Mạc Đề Đề!" thanh âm nghiến răng nghiến lợi nhất thời vang lên, nhưng là không đợi hắn làm khó dễ, đã có hạ nhân hoang mang rối loạn chạy vội vàng vào cửa đến bẩm báo.

"Công tử, lão phu nhân té xỉu !"

"Cái gì? !"

"Cái gì? !"

Hai thanh âm đồng thời vang lên, Đỗ Hành nhìn Mạc Đề Đề liếc mắt một cái lập tức đi ra cửa, mà nàng cắn cắn móng tay, khắp cả người phát lạnh.

Nếu nàng không lầm, Đỗ lão phu nhân hiện tại hẳn là vẫn đang ở trong mĩ dung quán của nàng đi! Như vậy nguyên nhân té xỉu ... Chẳng lẽ là bởi vì phương thuốc làm đẹp của nàng ? !

Mẹ của ta ơi, không phải đâu, nếu nói vậy, người của Đỗ gia sẽ gϊếŧ nàng, nếu có gì xảy ra không đợi Đỗ Hành làm khó dễ, Đỗ Nhã trước hết bóp chết nàng .

Nghĩ đến đây, nàng vội vã đuổi theo.

"Đợi ta với a~!" Hy vọng Đỗ lão phu nhân không có việc gì mới tốt.

******************

Đỗ lão phu nhân nghe nói là trúng độc, nhưng là đây là lý do duy nhất mà người cổ đại nghĩ đến.

"Đồ ăn mẫn cảm dẫn đến phát bệnh tim."

Đỗ Hành đóng cửa phòng lại, Mạc Đề Đề cùng Đỗ Nhã đang đứng ngoài cửa nôn nóng, sắc mặt của nàng thật không tốt, nghe Đỗ Hành nói, nàng càng là hối hận không thôi.

"Nhất định là do trà giữ gìn sắc đẹp, bất quá hiện tại ta đã cho người uống thuốc rồi, qua vài ngày liền không có việc gì."

Mạc Đề Đề nhẹ nhàng thở ra, nhưng là tiếp theo Đỗ Hành liếc nhanh nhìn nàng một cái, sau đó đem ánh mắt đặt ở trên một mặt kinh ngạc của Đỗ Nhã.

"Ta sợ sẽ có di chứng, cho nên hiện tại không thể yên lòng được."

"Nhưng là nương không phải..."

Đỗ Nhã hơi giật mình nhìn ca ca của mình. Nàng nghe nói là nương vụиɠ ŧяộʍ chạy tới quán mĩ dung, sau đó thời điểm về nhà khó thở, có chút choáng váng đầu mà thôi, ca ca vì sao muốn nói nghiêm trọng như vậy ?

Đáp án chỉ có một, hắn muốn bản thân Mạc Đề Đề buông tha cho những chuyện hắn không thích nàng làm.

Hắn ánh mắt bình tĩnh nhìn muội muội, người hiểu hắn nhất, hắn bình tĩnh thường càng có uy lực làm người kinh sợ. Nếu đổi lại là bình thường, nàng nhất định không hề hai lời trợ giúp ca ca mình, nhưng là lúc này đây nàng bỗng nhiên phát giác ca ca mà mình luôn luôn coi là thần tượng, kỳ thực bất quá cũng chỉ là như những người bình thường khác, hơn nữa lại là người ích kỷ.

Này hết thảy Mạc Đề Đề nhưng không có phát giác, chính là hối hận giật giật tóc của mình.

Trà giảm béo này, là nàng ở năm 2006 có nhìn thấy, nàng cũng uống rất nhiều, nhưng là vì sao đến cổ đại lại đổi dạng ?

Mặc kệ thế nào, hiện tại Đỗ Hành nhất định bắt đầu chán ghét nàng? ! Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu đáng thương hề hề nhìn hắn."Đỗ Hành ..." Ngàn vạn đừng chán ghét nàng a~!

Đỗ Hành thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía muội muội, ngược lại nhìn Mạc Đề Đề.

"Nàng đi nghỉ ngơi đi, nơi này đã có ta xử lý."

"Nhưng là..." thái độ ôn hoà này của hắn, rốt cuộc là hắn đang tính cái gì? Nàng có chút sợ, liên bước lên phía trước ôm lấy cánh tay hắn. "Chàng có phải hay không đang giận ta? Thực xin lỗi ! Ta không ra mĩ dung quán, ta không mở quán nữa, ta về sau sẽ rất ngoan ."

Đỗ Hành không có đẩy ra nàng, nhưng là cũng không có nhiệt tình đáp lại, hắn chính là không nhanh không chậm viết phương thuốc, nhắc nhở hạ nhân nấu thuốc.

Đạt được mục đích cũng không thể biểu hiện ra một chút cảm xúc, đây là tâm cơ của Đỗ Hành.

Trong lúc nhất thời, Đỗ Nhã mắt lạnh nhìn Mạc Đề Đề giống như một con chó nhỏ bị thất sủng bám chặt lấy ca ca, bỗng nhiên không biết bản thân mình rốt cuộc là đang giúp nàng, hay là đang hại nàng?

Mạc Đề Đề chưa từ bỏ ý định tiếp tục bám chặt lấy Đỗ Hành, cuối cùng không có mưu kế nào thích hợp để có thể thi hành, nên đành chịu bó tay, quay đầu nghĩ cầu xin Đỗ Nhã trợ giúp, lại thấy nàng một mặt lạnh lùng như băng sương đang nhìn mình, trong lòng nhất thời cũng khϊếp đảm dậy lên. Nàng thế nào quên Đỗ lão phu nhân cũng là mẫu thân của Đỗ Nhã? Nhất thời mặt buồn bã.

"Đỗ Nhã..."

Đỗ Nhã không có nhìn nàng, chính là lạnh lùng nhìn ca ca, bỗng nhiên thò tay túm cổ áo Mạc Đề Đề kéo đi ra bên ngoài. Mạc Đề Đề chính một mặt mờ mịt, Đỗ Hành đã ra tay ngăn nàng lại.

"Đi đâu?"

Đỗ Nhã lần đầu tiên không chút nào thoái nhượng, cùng ca ca so chiêu.

"Ca ca, muội cảm thấy huynh rất ti bỉ, Đề Đề không phải là con chó nhỏ!"

Nha? Vì sao hai bên đồng thời đều đặt vấn đề vào nàng, chẳng lẽ hai người bọn họ tranh nhau muốn xử phạt nàng? Nàng không hiểu ra sao xem hai người bọn họ đem nàng làm giống như bao cát tranh nhau kéo.

Nhưng là nàng không có cơ hội mở miệng, bởi vì huynh muội bọn họ một bên đánh, miệng cũng không nhàn rỗi.

"Người sau lưng cùng Đề Đề hồ nháo có phải là muội?" Đỗ Hành hừ lạnh.

"Đúng! Là muội thì sao? Nàng là nữ nhân cả đời sẽ chung sống cùng huynh, huynh tính toán luôn luôn đối đãi với nàng như vậy sao?!"

Hắn chấn động, đột nhiên dừng tay lại.

Đỗ Nhã cũng dừng công kích, nhưng là tay bọn hắn nắm giữ Mạc Đề Đề đều không có nới ra.

"Muội nghĩ ngươi tốt nhất huynh nên cẩn thận suy nghĩ kỹ, nếu không sau khi thành thân rồi cũng sẽ không có hạnh phúc ."

Đỗ Hành mặt âm trầm không nói gì, nhưng là Mạc Đề Đề bị kéo đau. lại nhịn không được rống lên.

"Buông tay a!"

Hai huynh muội đồng thời buông tay, sau đó thật sâu nhìn đối phương.

"Ca ca, chuyện hôm nay muội tạm thời sẽ không nói ra ngoài, nhưng là muội hy vọng huynh đối với Đề Đề công bằng một chút."

Nói xong, Đỗ Nhã xoay người rời đi, chỉ để lại Mạc Đề Đề mờ mịt.

"Đỗ Nhã đang nói cái gì a?"

Mạc Đề Đề đang muốn đuổi kịp nàng, chỉ thấy Đỗ Hành lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, sau đó cho quản gia làm cho một cái ánh mắt.

Quản gia lập tức ngăn lại nàng."Mạc cô nương, thỉnh đi nghỉ ngơi đi, vài ngày nữa chính là đến ngày thành hôn rồi."

Thành hôn cái gì, huynh muội bọn họ có hành động kỳ lạ như vậy nhất định có điều gì đó đang che giấu, nàng mắt thấy Đỗ Nhã đi xa, lại muốn tiếp tục quấn quít lấy Đỗ Hành, lại nhìn hắn cũng xoay người rời đi.

"Đỗ Hành, chàng nói rõ ràng a~, hai huynh muội chàng đang nói cái gì?" Nàng vừa nói một bên đuổi theo hắn, nhưng là mới đi vài bước, đã bị hắn xoay người lại ngăn cản. Dưới ánh trăng, trên mặt của hắn có vẻ tái nhợt lạnh lùng dị thường, còn mang theo điên cuồng không hiểu.

Hắn nhìn nàng thật lâu, bỗng nhiên mở miệng "Có lẽ ta thật sự nên bình tĩnh một chút."

Sau đó không đợi nàng từ trong lăng ngốc hoàn hồn, trực tiếp gọi quản gia đang ở xa xa xem diễn "Đưa nàng trở về." Nói xong liền phất tay áo bỏ đi.

Mạc Đề Đề một phen nước mũi một phen nước mắt đối với Đỗ Nhã khóc lóc kể lể.

Thêm Bình Luận