Tiểu Gia Nô

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Không cần, lão thiên gia vì sao sẽ đối với nàng tàn nhẫn như vậy a~! Nàng dùng hết gia sản của mình, chỉ vì muốn trở lại cổ đại tìm nhiều kim soái ca làm lão công (kim soái ca: vừa đẹp trai vừa giàu c …
Xem Thêm

Một vòng gió xoáy cùng vệt sáng trắng xuất hiện, Mạc Đề Đề cùng cái ba lô bự chảng của mình lại lần nữa biến mất trước mắt hắn.

Đỗ Hành buông thõng hai tay, trong lòng có cái gì đó dường như đang vỡ vụn, ánh mắt mất mát nhìn vị trí mà mới vừa rồi vẫn còn tiếng chim sẻ huyên náo. Chỉ là, tiếng chim sẻ huyên náo kia đã biến mất rồi…

Hồi lâu, hắn xoay người nhặt lên những quyển sách Mạc Đề Đề bỏ lại lần thứ hai. Cái đầu đang cúi thở dài một tiếng: “Một người đàn ông tốt ư?”

Chịu tang phụ thân từ nhỏ, cùng mẫu thân và muội muội sống nương tựa lẫn nhau, cho đến giờ, sau rất nhiều nỗ lực học tập, y thuật của hắn cũng coi như có chút danh tiếng. Thân là một đứa trẻ mồ côi cha, không ai có thể phủ nhận sự nỗ lực của hắn. Mẫu thân muốn hắn an ổn cưới vợ sinh con không thì đi cầu chút công danh, nhưng là…hắn đối với cái cuộc sống đã tốt đẹp hơn nhiều so với trước kia này lại cảm thấy có chút mất mát. Cho dù là lập gia đình hay là nghe theo mẫu thân, nỗ lực làm rạng rỡ tổ tông cũng đều không phải là điều hắn muốn. Rốt cục, hắn nên làm sao đây?

Kể từ lúc mười tuổi gặp được Mạc Đề Đề trên núi cho đến nay, mỗi khi có tâm sự, hắn thường có thói quen một mình chạy tới nơi này để suy ngẫm. Không nghĩ tới…nàng lại xuất hiện. Vẫn là bộ dáng bá đạo như bảy năm trước hơn nữa cũng lại giống nhau, mạnh mẽ để lại cho hắn một đống sách. Trên mặt đất không xa là cuốn sách cuối cùng nàng bỏ lại, hắn chậm rãi đi qua nhặt lên: “Tập hợp các bài thuốc lưu truyền trên thế giới 5000 năm qua” Hắn mím nhẹ môi một chút sau đó nở nụ cười:

“Được rồi, vậy làm nghề y đi.”

Bản thân mình không biết nên làm cái gì vậy nghe lời nàng đi, hẳn là đúng. Mạc Đề Đề quả nhiên là tiên nữ đến chỉ dẫn cho hắn.

*__*__*__*

Ở một nơi khác, “tiên nữ” Mạc Đề Đề đang giơ tay giơ chân rít gào:

“Lại thất bại nữa ta sẽ đòi bồi thường thiệt đó. Tính toán của các người rốt cục có phải đã nhầm lẫn ở chỗ nào rồi hay không?”

Nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ, né tránh nước miếng của nàng : “Quý cô à, đúng là chúng tôi đã tính toán được cái niên đại vừa rồi có rất nhiều soái ca mà”

“Đừng bốc phét nữa, ta đã hỏi thăm rồi. Giai đẹp thì nhiều nhưng không phải đã kết hôn thì cũng là chưa đến tuổi trưởng thành” =)))(là soái ca , có chút không đồng bộ nhưng ta thích để c kêu zai đẹp hơn, zai đẹp a~~~=))) Điều đó so với việc không có giai đẹp càng làm nàng buồn bực hơn. Giống như nói: “mắt không thấy, tâm không phiền”. Chỉ được nhìn mà không được ăn chính là bắt ép con người ta quá đáng nha. Nhân viên phục vụ vừa cười vừa khẽ khàng nói: “Những người cổ đại đều tảo hôn mà. Hay là cô đi chỉnh hình, chỉnh thành bộ dáng mười sáu tuổi rồi hãy quay lại đây…ái…ái…đừng đánh”

Sau khi vận động tay chân xong, Mạc Đề Đề ra tối hậu thư:

“Cho các người cơ hội cuối cùng. Nếu lại không có mỹ nam, ta sẽ ở cổ đại khắc một tấm bia đá tiết lộ thân phận của các người, để cho các người ngay từ lúc chưa sinh ra đã bị người người truy sát!” Nếu có cơ quan liên quan biết những người này trong tương lai sẽ mở một công ty làm ăn phi pháp thế này…hắc hắc…E rằng bọn họ vừa sinh ra đã bị quản thúc chặt chẽ.

“Được rồi, được rồi, chúng tôi sợ cô rồi” (MM: e cũng sợ c rồi, điển hình của không ăn được thì đạp đổ đây mà)

Vài thành viên công ty tụ lại bàn bạc một lúc, sau đó đưa ra kết luận… công ty này không thể kinh doanh được. nếu những khách hàng tới đây đều như vầy thì chuyện sập tiệm cũng chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.

“Tiểu thư, cô là khách quen đầu tiên và cũng là khách quen cuối cùng của chúng tôi”

“Cái gì? Thế nhỡ ta lại xuyên qua nhầm thì làm sao bây giờ? Ta không đồng ý!” Ngay cả phòng ở nàng cũng đã bán, tất cả đều là vì quyết tâm đến cổ đại bắt đầu một cuộc sống mới a.

“Tuy rằng công ty của chúng tôi đóng cửa nhưng chúng tôi sẽ tặng cho cô một máy kêu cứu khẩn cấp, một khi có gì đó không hài lòng, cô đều có thể tuỳ thời trở về”

Mạc Đề Đề lúc này mới miễn cưỡng chấp nhận: “Lần này nhất định phải thành công đó”

“Không thành vấn đề. Lần này, chúng tôi sẽ đưa cô đến một niên đại mà soái ca cứ gọi là chật ních, để cho tam cung lục viện của cô cũng chứa không đủ”

*__*__*__*

Chiêu thức thét chói tai của Mạc Đề Đề lại bắt đầu được thi triển: “A…a…a…a…bịch”

Lần này thì cằm không bị va đập nhưng lại suýt chút nữa bị doạ đến rơi xuống. Chật vật thét chói tai và rơi xuống sau, gặp được cũng là một gương mặt già nua với tóc dài, hoa râm. Mặc dù thoạt nhìn cũng là một cụ ông đẹp lão có cốt cách tiên đạo nhưng là…nàng đến nơi này không phải là để tìm một cụ ông đẹp lão a~

Nàng không nhịn được dậm chân kêu rên: “Không phải đâu, lần này ngay cả thiếu niên đẹp trai cũng đều không thấy a”

Ông cụ đẹp lão vuốt râu, hoà ái cười: “Cô nương, người đến hỏi nhân duyên sao?”

Nàng cảnh giác quay sang, làm sao mà hắn biết nàng đến đây tìm lão công?

“Đừng đùa chứ! Chẳng lẽ ngài chính là anh chàng Đỗ Hành đẹp trai lúc nãy? Trời ạ, đúng là tạo hoá trêu ngươi, một người đẹp trai như thế sao giờ đã biến thành bộ dáng thế này”

Chúa ơi, nàng nhất định phải gϊếŧ cái công ty đáng chết kia. Chỉ trong vòng vài giờ mà đã cho nàng chứng kiến quá trình lớn lên và già đi của một soái ca. Thật sự là bị nội thương a!

Không ngờ ông cụ đẹp lão lại tiếp tục cười: “Cô nương, muốn biết nhân duyên, hãy nhảy vực đi!” =)))))

“Người đừng đùa cháu, Người bị những tiểu thuyết cháu đưa cho ám ảnh rồi sao? Trong sách thì người nhảy vực sẽ không chết nhưng là trong hiện thực sẽ rất thảm đó”: Mạc Đề Đề muốn vỗ vai thể hiện sự cảm thông với ông lão, thì bỗng nhiên trong rừng cây lại có một bà cụ từ đâu chạy tới, nắm cổ tay ông lão kéo đi:

“Biết ngay là ông lại tới nơi này gạt người mà. Thật là, rõ ràng đã là lão hồ đồ rồi mà sao lại không ngoan ngoãn ở nhà chứ!” Báo hại bà mỗi ngày đều phải đi khắp nơi tìm chồng.

Bị vợ lôi đi, ông cụ đẹp lão vẫn không quên bày ra vẻ mặt nghiêm túc cùng Mạc Đề Đề nói lời tạm biệt: “ Cô nương, muốn biết nhân duyên, nhớ nhảy vực nha!”

Nàng ngây người. Hoá ra là một ông cụ đã mắc chứng lẫn của người già. Thời đại này cũng gợi cho nàng không ít hứng thú a.

“ Chỉ là… soái ca mà ta chờ rốt cục ở đâu vậy”

Nàng muốn gặp soái ca a, không thì một người qua đường giới thiệu một chút về tình hình soái ca ở niên đại này cũng được. Nếu không, nàng tới này làm quỷ gì? Hơn nữa, nếu không có ai hỗ trợ, cái ba lô siêu cấp nặng tới mấy chục cân này phải mang đi bằng cách nào đây? Nơi này hình như là núi hoang mà!

Liều mình hò hét với cái máy kêu cứu khẩn cấp nhưng lại không nhận được bất kỳ tín hiệu đáp lại nào, Mạc Đề Đề tuyệt vọng nhìn bốn phía xung quanh. Núi rừng âm u tĩnh mịch với toàn những cây cỏ xa lạ lao xao mỗi khi có gió thổi qua. Cảnh vật tuy đẹp nhưng hiện tại nàng không có tâm trạng để ngắm, nếu được, nàng muốn một người đến làm cu li cho mình hơn.

“Có ai ở đây không? Có ai ở đây không?”

Tất cả đều yên tĩnh. Nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi ông cụ đẹp lão bị lẫn, cùng bà cụ lúc nãy liệu có phải là do nàng trông gà hoá quốc hay không? Hay là thời đại này thực sự có yêu quái trong rừng? Nàng lại vô cùng hoài niệm lại hai lần trước ngã trúng Đỗ Hành. Ít nhất với sự giới thiệu của hắn, nàng không cần phải xuống núi điều tra hiện trạng của soái ca trong thiên hạ không thì, tốt xấu cũng có người cùng nàng san sẻ sức nặng của ba lô.

“Đệ đệ Đỗ Hành, ngươi ở nơi nào vậy?” Ô…ô…ô…tiên nữ tỷ tỷ rất là nhớ ngươi nha~

Giữa lùm cây bỗng có tiếng sột soạt, Mạc Đề Đề mừng rỡ bước đến: “Có phải là Đỗ Hành đệ ở đó không? Mau ra đây đi, nói cho ta hiện tại có người nào đẹp trai, giàu có, võ công cao cường, chưa thê chưa thϊếp, đã trưởng thành nhưng không phải là ông cụ không?”

Thêm Bình Luận