Tiểu Gia Nô

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Không cần, lão thiên gia vì sao sẽ đối với nàng tàn nhẫn như vậy a~! Nàng dùng hết gia sản của mình, chỉ vì muốn trở lại cổ đại tìm nhiều kim soái ca làm lão công (kim soái ca: vừa đẹp trai vừa giàu c …
Xem Thêm

Hắn yên lặng tà tà liếc nàng vài giây.

“Cô rốt cuộc là không sợ chết hay là ngu ngốc ?”

“Có ý tứ gì?”

“Nếu có người biết cô tới từ tương lai thì sẽ thế nào?”

Đỗ Hành cảm thấy nàng đến cổ đại gặp được hắn, nhất định là trên trời thương xót nàng, nàng trong đầu đại khái toàn bộ đều là những chuyện tốt đẹp được viết ở trong sách, cho tới bây giờ không nghĩ tới khả năng mang đến phiền toái khi xuyên qua thời không.

Nàng quả nhiên còn ngơ ngác trả lời “Còn có thể thế nào a, đem ta làm tiên nữ, sau đó… Cúng bái ta? Nếu không nữa thì chính là tìm ta tiên đoán tương lai?” Càng nói càng hưng phấn, oa, nghĩ nhanh chút tuyên cáo thân phận của nàng a~!

Thật sự là ngu ngốc, hắn xoa xoa cái trán.

“Nếu người của thời đại chúng ta đã biết cô là người của ngàn năm sau, bọn họ có thể hay không đem côi giống như quái vật?”

“…” Mồ hôi lạnh.

“Trong thiên hạ ba thứ được đưa vào bảo tàng là mĩ nhân, tài bảo, tranh chữ, mấy năm nay cũng đều đầy rẫy, cô cảm thấy nếu có người phát hiện một người sống đến từ tương lai, bọn họ sẽ làm như thế nào?”

Mạc Đề Đề người đầy mồ hôi lạnh bắt lấy tay áo của Đỗ Hành.

“Ngươi sẽ không đem ta giao ra, đúng hay không?” tất cả tiểu thuyết đều ngu ngốc, vì sao xem nhẹ này khả năng. Làm không tốt cổ nhân nhàm chán sẽ đem nàng giống như động vật quý hiếm nhốt ở trong l*иg thưởng thức.

Đỗ Hành nhìn tay nàng, hừ lạnh một tiếng, “Ta sẽ không dùng cô để đi trao đổi cái gì đó”. Danh, hắn có; lợi, hắn nhiều đến hoa mắt. Hắn muốn, căn bản không phải những vật bề ngoài này, đáng tiếc hiện tại nàng ngốc, căn bản không thể nghĩ được.

Mạc Đề Đề lập tức hai mắt sáng lên, cộng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước.

“A, ngươi thật tốt, ta sẽ báo đáp ngươi, tỷ như ngươi bỏ vốn giúp ta sáng lập vương quốc buôn bán … Này, này! Không được đi!” Cư nhiên cho nàng một mặt nhàm chán bỏ đi.

“Chờ coi đi, ta nhất định phải thành công!”

Không được là bá chủ thương nghiệp vậy… Gả cho bá chủ thương nghiệp cũng tốt lắm.

Mạc Đề Đề xinh đẹp sao? Nhan sắc chỉ ở mức trung bình. Mạc Đề Đề thông minh sao? Đầu óc miễn cưỡng cho là ở mức trung bình. Tính cách của Mạc Đề Đề rất được sao? Cũng chỉ miễn cưỡng cho mức trung bình. Thế thì vì sao Đỗ Hành lại thu nhận và giữ nữ nhân thế này bên mình? Vấn đề này e rằng ngoài hắn ra, những người khác cũng không biết câu trả lời. Về phần Mạc Đề Đề, nàng căn bản không dư hơi suy nghĩ vấn đề này.

Ngồi trong tửu lâu lớn nhất thành, Đỗ Hành với một thân quần áo trắng ngà phủ ngoài là áo choàng dài làm bằng gấm thượng hạng, khuôn mặt nhìn nghiêng mang vẻ lạnh lùng lại tuấn mỹ hơn người đã khiến cho không ít thiếu nữ lén nhìn. Nhưng là, ánh mắt hắn chỉ nhìn Mạc Đề Đề trước mặt. Nàng giống như một con chó nhỏ giận dỗi đang ghé vào trên bàn:

“Ngươi gạt ta…”

Nănnỉ mãi hắn rốt cục mới đồng ý cho nàng đi dạo chợ một lúc, nhưng là, suốt dọc đường cũng đã gặp không ít đàn ông, vậy mà sao người nào cũng xấu như thế chứ! Ngẫu nhiên cũng gặp được mấy người có gương mặt rất khá, chỉ tiếc là không phải dáng người thật xấu thì cũng là chẳng biết cách ăn mặc gì cả. Hơn thế nữa, có Đỗ Hành kè kè bên cạnh thì toàn bộ hào quang đều tập trung vào hắn. Ngay cả bản thân nàng cũng bị vầng hào quang của hắn bao phủ khiến cho nàng trở nên bình thường hết sức, tựa như một con chim sẻ vậy (MM:mọi ng chắc đều quen với câu “chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi” nhỉ.nếu phượng hoàng là loài chim cao quý và đẹp đẽ thì chim sẻ được coi như trái ngược với nó là một loài chim bt, ko có gì nổi bật…)

“Người ta vốn là muốn thể hiện khí chất bất phàm của một người đến từ tương lai a…” Đáng tiếc, hiện tại đúng là thân phận hẩm hiu, bị biến thành nền, trong khi người được sách vở trong tương lai vạch lối chỉ đường – Đỗ Hành lại có vẻ phi thường đến cực độ.

Gương mặt hắn không biểu lộ một tia xúc cảm nào, chỉ chậm rãi uống trà. Người quản gia đứng bên cũng không oán giận nhìn nàng, mà chỉ làm đúng bổn phận của mình là báo cáo doanh thu của các hiệu thuốc, và y quán lớn cho chủ tử.

“Này, các người không cần lờ đi mỹ nữ có được hay không?” Mạc Đề Đề nhàm chán vỗ bàn một cái.

Người có đủ tư cách để được gọi là mỹ nữ sao? Quản gia cùng Đỗ Hành quyết định mặc kệ tiểu nữ nhân da mặt dầy này.

“Công tử, y quán ở Tần Gia đề nghị mở thêm chi nhánh”

Hắn tùy ý xem xét một chút về vận chuyển mua bán của trấn Tần Gia, rồi bỗng nhiên chỉ vào một loại dược liệu nhắc nhở:

“Mở thêm chi nhánh sẽ phải tăng cung ứng dược liệu. Trấn Tần Gia là nơi khô nóng. nên khả năng sẽ có nhu cầu lớn về dược liệu thanh nhiệt giải độc. Hãy bảo các công nhân ở vườn dược trồng nhiều loại dược liệu này một chút.”

“Dạ vâng. Còn có…”

Nhàm chán, thực sự là vô cùng nhàm chán! Nàng vừa ngáp vừa nhìn xung quanh tửu lâu, thuận tiện rút ra kết luận: cổ đại thực lạc hậu, nam nữ ai cũng xấu như nhau.

“Nếu Đỗ Hành lớn tuổi hơn ta thì tốt rồi”

“Ta vốn lớn tuổi hơn cô” Người vốn đang chuyên tâm xem xét sổ sách cũng không hề ngẩng đầu lên, chỉ đột nhiên mở miệng.

Mạc Đề Đề ngây ra một lúc, sau đó nhàm chán xua tay:

“Nhìn ngươi, ta chỉ có thể nhớ đến bộ dạng nhỏ gầy hồi nhỏ của ngươi” Chỉ trong vòng một ngày mà đã chứng kiến quá trình trưởng thành của một người đàn ông, dù là ai thì cũng không thể coi hắn như một thanh niên trưởng thành để mà thích. “Hơn nữa, ở trước mặt ngươi, ta cũng chẳng còn chút ưu điểm nào nữa. Thế mới nói gả ai cũng được nhưng chắc chắn không thể là ngươi”. Hắn thế nhưng lại biết nhiều hơn nàng, vậy nàng phải thể hiện mị lực đến từ tương lai thế nào đây”. Hơn nữa có biểu hiện rồi thì cũng rất có khả năng chịu thua trước phẩm cách ôn nhu, hiền lương của mỹ nữ cổ đại.

Đỗ Hành không nói gì nữa, quản gia cũng thức thời đứng ở một bên không nói gì, nhưng lại nhìn nàng với ánh mắt không hài lòng. Nàng không hiểu ra sao, không rõ chính mình nói sai chuyện gì, trong lúc vô tình lại thấy được một chấm nhỏ ở đằng xa, nàng lập tức nhảy dựng lên: “Woa, thời đại này thực sự có mỹ nam a!!!!”

Trên cầu thang sơn son thϊếp vàng, một nam tử mặc quần áo màu đen đang chậm rãi bước lên. Kia tóc dài để tán loạn, tùy ý –quá cá tính! Kia gương mặt cực có hồn- quá đẹp trai! Tiểu nhị đang đứng quầy tiến lên tiếp đón hắn mà hắn cũng không thèm chớp mắt- đủ cao ngạo! Chỉ trong nháy mắt đã thu hút phần đông những cặp mắt đang nhìn Đỗ Hành

“Woa, mỹ nam này chính là sinh ra để cho ta!”: Mạc Đề Đề trưng ra một bộ mặt háo sắc. Nếu không dám đi đến gần thì nàng đúng là thực xin lỗi bản thân mình, vì đã trả giá toàn bộ tiền để được xuyên qua thời không a~

Phát hiện được ánh mắt thèm nhỏ dãi không chút nào che giấu của nàng, khuôn mặt anh tuấn của Đỗ Hành càng thêm lạnh lẽo: “Mạc Đề Đề!”

Nàng đã mất đi khả năng nghe rồi. Tất cả giác quan đều chăm chú quan sát nam tử mặc đồ đen này. Oa, khuôn mặt hắn khi nhíu mày thật lạnh lùng nha. Bộ dáng tức giận của hắn cũng rất đẹp. Tư thái rút đao thật đúng là tuyệt vời, rất cuốn hút… mà gì cơ? Rút đao?

Một chiếc bút lông xuất hiện, ngăn cản kịp lúc khi cây đao còn cách mũi nàng chừng 3cm. đồng thời, nàng bị kéo ra sau một tấm lưng ấm áp.

“Tại hạ là Đỗ Hành của y quán Thần Nông. Xin hỏi các hạ là…”

Đây là chủ nhân của y quán có 32 chi nhánh trải rộng trên lãnh thổ Lạc Nhật quốc này sao? Nam tử mặc đồ đen thu lại đoản đao có hình dáng kỳ lạ trên tay:

“Tại hạ là Hạ Phong Đằng thuộc Lưu Hương lâu”

“Ồ, hóa ra các hạ là đầu bếp đứng đầu Lạc Nhật quốc. Thật là thất lễ! Gia nô của ta có chút mạo phạm, mong ngài bỏ quá cho” Đỗ Hành khẽ phất tay gọi tiểu nhị: “Toàn bộ chi tiêu của Hạ công tử hôm nay đều tính vào của y quán Thần Nông, rõ chưa!”

Thêm Bình Luận