25. Tôi là vì ngưỡng mộ danh tiếng mà đến

Xí nghiệp Bùi thị, nổi tiếng cả nước về hóa sản phẩm, dưới tay có mấy trăm loại sản phẩm, hơn phân nửa đều bán rất chạy trong quốc nội.

Thẩm Nghênh Hòa ngồi ngay ngắn bộ phận nhân sự, đôi tay để trên đùi nhìn qua thật tự nhiên hào phóng, nhưng trên thực tế tay cô ra rất nhiều mồ hôi.

“Cô Thẩm Nghênh Hòa, lý lịch của cô tôi đã xem qua, dựa theo đó, cô nhận chức ở phòng kế hoạch chỗ chúng tôi không có vấn đề gì. Chỉ là, tôi có một câu hỏi, như tòa báo Nguyễn thị lớn như vậy, đãi ngộ cho nhân viên hẳn là không tồi, vì sao cô đột nhiên từ chức chạy tới Tứ Cửu Thành?”

Câu hỏi làm Thẩm Nghênh Hòa sửng sốt, anh ta đang xem xét tính ổn định của mình hay sao?

“Khụ khụ, cô Thẩm, cô không cần khẩn trương, đây là vấn đề cá nhân, nếu cô không muốn trả lời thì thôi.”

Thẩm Nghênh Hòa liếʍ liếʍ môi dưới, “Kỳ thật một mặt là vì gia đình của tôi, một mặt khác là lý do cá nhân…”

Người phỏng vấn nhướng nhướng chân mày ý bảo Thẩm Nghênh Hòa tiếp tục, Thẩm Nghênh Hòa cũng không lo gì, bịa chuyện đi thôi! Nhịn qua được phỏng vấn sẽ là thắng lợi, “Mẹ tôi sức khỏe không được tốt, mà ở Tứ Cửu Thành này có nhiều chuyên gia, mà lý do cá nhân là…” Thẩm Nghênh Hòa cúi đầu, ra vẻ ngượng ngùng, “Có một lần trong một bữa tiệc ở Bắc thành, tôi may mắn gặp qua Bùi Mạc Hành Bùi tổng một lần, cho nên……”

Thẩm Nghênh Hòa nói làm người phỏng vấn ha ha cười hai tiếng, anh ta bất đắc dĩ lắc lắc đầu, một tay chỉ chỉ Thẩm Nghênh Hòa.

Giống như Thẩm Nghênh Hòa, những cô gái trẻ mộ danh Bùi tổng Bùi Mạc Hành mà tới, trong công ty này không ít. Lý do tuy rằng hoang đường, nhưng cũng có thể xem là một loại năng lực mềm của Bùi thị.

Người phỏng vấn khép lại hồ sơ trước mặt, khóe miệng vẫn khó nén được ý cười, “Được rồi, ngày mai cô đi nhận việc ở phòng kế hoạch đi, tuy rằng cô có kinh nghiệm, nhưng ở Bùi thị tất cả mọi người đều yêu cầu phải bắt đầu từ tầng dưới.”

Thẩm Nghênh Hòa hơi hơi kích động, vừa muốn đứng dậy khom lưng, lại nghe người phỏng vấn trêu chọc một câu, “Nhưng mà Bùi tổng bên kia, cô cần phải nỗ lực hơn, cả một đường công nhân cạnh tranh sẽ rất kịch liệt.”

……

Thẩm Nghênh Hòa đi ra khỏi phòng nhân sự, khóe miệng méo mó nhếch lên, “Bùi Mạc Hành? Xì!”

Trong lòng Thẩm Nghênh Hòa, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, Thẩm Lâm Bắc cái tên mắc dịch kia có thể kết bạn tốt gì? Nếu không phải cảm thấy nơi này an toàn nhất, cô mới không hiếm lạ tới đây!

Mặc kệ nói như thế nào, mục đích hiện tại của cô đã đạt thành, đã làm ra tiền, lại tìm ra được cho mình một nơi Thẩm Lâm Bắc tuyệt đối không thể tưởng tượng ra được, Thẩm Nghênh Hòa ngẫm lại thật thích chí.

Một thân trang phục công sở hàng hiệu, như cũ, nhãn đã bị cắt rớt. Thẩm Nghênh Hòa đứng trước phòng kế hoạch, trong tay cầm hồ sơ nhận chức, nhìn nhìn chung quanh, có chút mê mang.

Phòng kế hoạch hai bên trái phải là khu bàn ghế nhân viên, ở giữa đối diện với cửa là văn phòng giám đốc phòng kế hoạch, nhưng bên trong lại không có ai, thậm chí trên bàn ngoại trừ máy tính, cơ bản không có bất kỳ đồ dùng cá nhân nào…

Đây là tình huống như thế nào? Thẩm Nghênh Hòa lúc tới cũng không nghe qua bên nhân sự có giới thiệu gì, cô cúi đầu nhìn hồ sơ trong tay, phải giao cho ai nha?

“A? Người mới?” Thẩm Nghênh Hòa ngẩng đầu, thấy được một nữ đồng nghiệp có lẽ xấp xỉ tuổi cô, cô gái nhìn nhìn cô, chớp chớp mắt, có vẻ vô cùng nghịch ngợm.

“Xin chào, tôi là Thẩm Nghênh Hòa vừa tới làm, xin hỏi giám đốc bộ phận có ở đây không?”

Cô gái dẩu miệng ra, “Tiền bối thì có một đống, chỉ thiếu một giám đốc mà thôi.”

Cô gái vừa nói vừa tiến lên đánh giá Thẩm Nghênh Hòa, sau đó không chút khách khí mà đoạt lấy giấy tờ trong tay Thẩm Nghênh Hòa, “Nha! Không nghĩ tới cô nhìn trẻ như vậy mà đã đi làm hai năm, vậy tôi chẳng phải cũng phải kêu cô tiếng tiền bối hay sao, cạc cạc.”

……

Người này cũng không tránh khỏi quá quen thuộc, nhưng mà tính cách sảng khoái như vậy lại thật ra rất hợp với Thẩm Nghênh Hòa.

“Tôi tên Lâm Nguyệt, sau này kêu tôi Tiểu Nguyệt là được, tôi cũng vừa tới phòng kế hoạch không lâu, thật vui được biết cô.”

Thẩm Nghênh Hòa cười cười, bắt tay cô gái tên Tiểu Nguyệt, “Tiểu Nguyệt… Có lẽ phòng kế hoạch chúng ta không có giám đốc?”

Thẩm Nghênh Hòa đi theo Tiểu Nguyệt tới khu nhân viên, lúc này cô mới phát hiện, nơi này ngoại trừ giám đốc, thậm chí trưởng phòng cũng không có.

Tiểu Nguyệt tính cách cũng vô tâm vô phổi, “Phòng kế hoạch đương nhiên có giám đốc, nhưng nơi này cũng chúng ta là bộ phận thứ hai của chi nhánh mới, ngay cả đồng nghiệp hiện tại cũng đều là từ bộ phận cũ chia đến, nhặt ra toàn bộ đều là tinh anh, cô có thể tới đây thật đúng là may mắn!”

Thẩm Nghênh Hòa nga nga gật đầu, nghe lời Tiểu Nguyệt ngồi xuống một chỗ, “Tôi ở kế bên đây, vừa lúc vị trí này không ai ngồi, sau này có vấn đề gì thì cứ tìm tôi.”

Tiểu Nguyệt nhiệt tình thật đúng là vô địch, ngay cả Thẩm Nghênh Hòa cũng hổ thẹn không bằng.

Nói chuyện xong vài câu, hai cái đầu nhỏ vùi vào bàn của từng người. Thẩm Nghênh Hòa nhìn mặt bàn sạch sẽ mà hơi ngây ngốc ra. Không có giám đốc, không có trưởng phòng, vậy công việc về sau cô sẽ làm gì?

Một cái đầu nhỏ nhô lại gần, Tiểu Nguyệt chớp chớp mắt, “Đúng rồi, vừa rồi quên nói cho cô biết, hiện tại chúng ta là trong trạng thái nửa để đó, thỉnh thoảng sẽ tiếp một số case được ném lại đây, sẵn dịp chưa có gì làm cô có thể tìm hiểu quản lý tổ chức công ty, như vậy cũng tốt cho cô.”

Non nửa năm thời gian, giám đốc phòng kế hoạch không thấy được cái nào, nhưng thật ra được cùng Tiểu Nguyệt hàn huyên.

Thẩm Nghênh Hòa lớn lên ở Thẩm gia, bên ngoài có vẻ rất thục nữ, nhưng đi theo Tiểu Nguyệt lại biến thành một người khác, hai người cả ngày ríu rít, mỗi ngày đều khá tiêu dao tự tại.

“Ai nói chuyện lớn tiếng như vậy!”

Cửa phòng kế hoạch có tiếng người lạnh lùng, Tiểu Nguyệt thè lưỡi, lùi trở về bàn làm việc.

Thẩm Nghênh Hòa ngẩng đầu, ở cửa đứng một người phụ nữ trẻ, giày cao gót, váy ngắn, nhìn lên trên… đôi môi đỏ rực săn diễm này, chẳng lẽ là giám đốc bộ phận tiếp đãi giá lâm?

Không đúng! Đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Nghênh Hòa, nửa tháng này cô sắp thuộc làu tên họ ban quản lý công ty này, nhưng đâu có gương mặt người phụ nữ này? Nói uy nghiêm, lại rõ ràng đi theo bộ dáng vũ mị, không hợp nhau chút nào, nhìn qua thật kỳ cục.

Người phụ nữ vừa mới xuất hiện, phía sau lập tức thêm một người, người này Thẩm Nghênh Hòa biết rõ, là trưởng phòng nhân sự hôm đó phỏng vấn cô.

Anh ta vỗ tay vài tiếng, một đám đầu nhỏ phòng kế hoạch chui ra khỏi vách ngăn, “Tôi giới thiệu một chút…”

Người phụ nữ đưa tay ra cản trưởng phòng nhân sự lại, ánh mắt cô ta lười nhác nhìn hai dãy bàn nhân viên, trên mặt tỏ ra vô cùng không hài lòng.

“Khụ khụ……” Trưởng phòng nhân sự nháy mắt đọc hiểu, “Mọi người đều lại đây một chút, đứng ở nơi này!”

Thẩm Nghênh Hòa cùng Tiểu Nguyệt liếc nhau, thè lưỡi, từ từ đi ra đứng cuối hàng.

“Vị này chính là trưởng phòng kế hoạch mới tới, Giang tiểu thư Giang Thu, về sau sẽ phụ trách công việc phòng này, là người quản lý cao cấp nhất của mọi người, mọi người vỗ tay hoan nghênh.”

……

“Cái gì? Là cô ta? Cô có ấn tượng về người này trong danh sách quản lý không?” Tiểu Nguyệt mũi xì một tiếng, dùng cánh tay hích hích Thẩm Nghênh Hòa.

“Chưa thấy qua, chẳng lẽ là tôi đọc sót?”

“Tôi xem chừng là tân binh đi!”

Quả nhiên, Tiểu Nguyệt suy đoán thật kinh nghiệm, cô vừa mới nói xong, liền nghe trưởng phòng nhân sự nói tiếp: “Giang tiểu thư là vị hôn thê của Bùi tổng, hiện tại sức khỏe có chút không tiện, về sau mọi người làm việc công tác nhất định phải chú ý nhiều…”

Giang Thu che miệng, có chút ngượng ngùng, lắc lắc tay: “Anh nói cái này làm gì, nếu tôi tới đây làm việc đương nhiên là muốn đối xử bình đẳng.”

Hai người nói chuyện làm Thẩm Nghênh Hòa nổi da gà cả người, biểu tình này thật cũng quá giả đi… Nhưng mà Bùi tổng? Cái nào Bùi tổng? Chẳng lẽ là Bùi Mạc Hành?

Thẩm Nghênh Hòa cản không được lại nhìn Giang Thu, đột nhiên nhớ tới trong công ty này còn có một người ăn mà không làm Bùi Mộ Hoa.

……

Lãnh đạo không tới thì thôi, tới thì nối gót nhau tới.

Giang Thu vừa đến nơi này một tuần, da^ʍ uy cũng đã làm đám người Thẩm Nghênh Hòa ăn không tiêu.

Hôm nay Thẩm Nghênh Hòa vừa mới ngồi xuống ghế, lại nghe được Tiểu Nguyệt ném ra một tin tức mang tính nổ mạnh.

“Có giám đốc, có giám đốc, kêu Cố Giai Kỳ.”

Thẩm Nghênh Hòa a một tiếng, kỳ thật trong lòng có chút vô ngữ, bởi vì tên Cố Giai Kỳ này cũng chưa từng xuất hiện trong danh sách ban quản lý, không cần nói vẫn là một tân binh, ai biết đây là vợ của ai? Nói không chừng chính là Bùi Mạc Hành.

Thẩm Nghênh Hòa giơ tay mở máy tính, Tiểu Nguyệt khó nén hưng phấn bắt lấy cánh tay cô, “Nhìn nhìn, đó chính là giám đốc Cố Giai Kỳ.”

Thẩm Nghênh Hòa nhìn theo cánh tay Tiểu Nguyệt, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời.

Cố Giai Kỳ, người mặc một bộ sườn xám thanh nhã, vũ mị lại không trương dương, thậm chí cho người ta một loại cảm giác quạnh quẽ. Nhưng mà loại cổ điển ý nhị này như là tự nhiên từ bản thân toát ra, làm người chỉ liếc mắt nhìn qua đều cảm thấy thật thoải mái.

“Có thể mạnh hơn Giang Thu kia thật nhiều đi.” Tiểu Nguyệt rất đắc ý, như tự khen mình.

Thẩm Nghênh Hòa tuy tán đồng, nhưng mà giám đốc là dạng gì thì có liên quan gì đến mình? Huống hồ người phụ nữ này thanh lãnh, phỏng chừng cũng sẽ không dễ ở chung.

Liên tiếp, sau khi giám đốc Cố Giai Kỳ đến vài ngày, phòng kế hoạch lại thêm một vị giám đốc tên Bạch Lộ. Không chỉ Thẩm Nghênh Hòa và Tiểu Nguyệt, toàn bộ phòng kế hoạch ngầm kêu khổ.

Phòng kế hoạch nho nhỏ, một trưởng phòng hai giám đốc, trên đỉnh đầu ba ngọn núi lớn, ai mà chịu nổi. Hơn nữa ba phụ nữ thành một sàn diễn, từ ngày đầu tiên giám đốc Cố tới nơi, trong văn phòng này lúc nào cũng có cảm giác tên-bay-đạn-lạc.