Chương 9: Thẩm Lâm Bắc, anh thật sự khinh người quá đáng!

Thẩm Nghênh Hòa ngẩn ra, lại ở trong lòng mắng Thẩm Lâm Bắc từ đầu tới đuôi, người đàn ông này quả thật không còn lời gì để nói, anh ta thật cố tình nói tới chuyện Thẩm Nghênh Hòa hiện tại cần nhất.

"Tôi... Tôi sẽ tay làm hàm nhai, cái này không cần anh nhọc lòng, Thẩm Lâm Bắc!"

Thẩm Lâm Bắc bên kia khinh miệt cười nhạt hai tiếng, "Được, anh chờ em, anh chờ em chủ động đi tìm anh."

Bang một tiếng, trò chuyện chấm dứt, Thẩm Nghênh Hòa tức đến khó thở, hung hăng quăng điện thoại lên sô pha cách đó không xa.

Thẩm Nghênh Hòa một đêm không ngủ, tới sáng sớm khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu qua cửa sổ, cô gái mới mỏi mệt khép lại laptop, bên cạnh máy tính có một bản ghi chú đã ghi đầy chữ, cơ hồ toàn là tên công ty cùng số điện thoại.

"Mẹ, con đi ra ngoài một chút, đồ ăn ở trong nồi, thuốc ở trong ngăn kéo bên tay trái, giữa trưa có lẽ con sẽ chưa về, mẹ nhớ gọi một phần cơm hộp cho mình nhé."

Thẩm Nghênh Hòa qua loa dặn dò vài câu, sau đó vội vã ra cửa.

Đi ra ngoài Ngô thôn là một cảnh vật hoàn toàn khác.

Đường cái rộn ràng nhốn nháo, Thẩm Nghênh Hòa vừa nhìn vào ghi chú trong tay, vừa tìm đường đến chỗ muốn đi.

Công ty này đăng ký trên mạng thật khoa trương, nhưng thực tế bề ngoài lại có vẻ cực kỳ keo kiệt. Thẩm Nghênh Hòa cười khổ, nhưng cũng không thể không căng da đầu đi vào.

"Xin hỏi, nơi này có còn thuê người không?" Thẩm Nghênh Hòa đi đến trước một quầy phục vụ, cung kính đứng thẳng.

Ở quầy phục vụ, một người phụ nữ đang cúi đầu chăm chú sơn móng tay, Thẩm Nghênh Hòa đột ngột hỏi một câu là cô ta lập tức quẹt sơn lên tay.

Người phụ nữ ngẩng đầu, trên mặt đầy phẫn nộ, "Thuê! Nhưng không cần lao động trẻ em!"

"Tôi có gọi điện thoại qua, tôi họ Thẩm, tôi đã thành niên..." Giọng Thẩm Nghênh Hòa có điểm nhỏ hiển nhiên là không dám sửa lại lời của người phụ nữ này.

"À?" Người phụ nữ nhướng mày, đánh giá Thẩm Nghênh Hòa, cuối cùng dùng ánh mắt chỉ cho Thẩm Nghênh Hòa một hướng đi.

Thẩm Nghênh Hòa gật đầu cảm ơn, bước nhanh đi đến một loạt văn phòng cách đó không xa. Trước khi vào cửa cô sửa sang lại quần áo, một tay gõ cửa, chờ động tĩnh bên trong.

"Mời vào......"

Một tiếng trả lời cực kỳ lười biếng vang lên, Thẩm Nghênh Hòa cẩn thận đẩy cửa ra, trước lộ ra một nụ cười ấm áp, "Xin chào, tôi tên Thẩm Nghênh Hòa hôm nay tới phỏng vấn, tôi đã có điện thoại trước."

Văn phòng này không lớn, chỉ có một bộ sô pha, một bàn trà cùng một bàn làm việc, ngồi sau bàn làm việc là một người đàn ông hầu như đã hoàn toàn hói, nhìn qua có vẻ 40 tuổi.

Lúc người đàn ông nhìn thấy Thẩm Nghênh Hòa, đôi mắt đang nhìn chằm chằm máy tính vừa thoáng thấy cô, con ngươi chợt lóe lên một chút.

"Ha hả, nguyên lai là Thẩm tiểu thư. Mời ngồi mời ngồi." Người đàn ông cư nhiên chủ động đứng dậy, cánh tay làm cử chỉ mời Thẩm Nghênh Hòa ngồi. Lễ ngộ như vậy làm Thẩm Nghênh Hòa có điểm thụ sủng nhược kinh.

Nhưng cô vốn là người không phải ngượng ngùng, ngược lại cảm thấy người này thật sự quá thiện lương.

"Cảm ơn, tôi tới xin làm việc cho công ty, tuy rằng tôi không có kinh nghiệm công tác, cũng chưa tốt nghiệp đại học, nhưng tôi có thể lấy ít tiền lương, mà làm việc cũng vô cùng cần mẫn."

Thẩm Nghênh Hòa gồng mình mà tự đề cử mình, thái độ thập phần thành khẩn, người đàn ông đối diện nghe hết thảy, tựa hồ cũng không có phản ứng gì, ngược lại cười nhạt lắc lắc đầu.

"Thẩm tiểu thư hà tất ở công ty nhỏ của chúng tôi mà ủy thân! Tôi thật ra có một chỗ càng tốt hơn, có thể giới thiệu với Thẩm tiểu thư một chút, hơn nữa chỉ bằng bộ dáng của cô nhất định sẽ đảm nhiệm được công việc!"

Thẩm Nghênh Hòa kinh ngạc không biết nói cái gì mới tốt, chuyện như vậy đây là lần đầu tiên cô nghe nói, đi phỏng vấn công ty không cần người, ngược lại đem người đưa đến công ty càng tốt hơn, tình huống này là như thế nào?

"Ông... ông nói là sự thật? Nhưng mà tôi không văn bằng không kinh nghiệm, sợ là không được." Thẩm Nghênh Hòa khóe miệng kéo kéo, nụ cười trên miệng có chút cứng đờ, tuy rằng hiện tại cô thật cần một công việc, nhưng cũng biết nếu có bánh từ trên trời rớt xuống cũng không rơi xuống đầu cô.

"Được được được! Như thế nào mà không được!" Người đàn ông ý vị thâm trường liếc Thẩm Nghênh Hòa một cái, sau đó lấy trong ngăn kéo ra một danh thϊếp đưa tới trước mặt Thẩm Nghênh Hòa.

Thẩm Nghênh Hòa đưa tay tiếp nhận, sau đó lễ phép cúi cúi người, nhưng thời điểm nhìn đến danh thϊếp, cô lập tức đỏ bừng mặt.

"Vị tiên sinh này, ông rốt cuộc là có ý gì!" Thẩm Nghênh Hòa cầm danh thϊếp, tức giận đứng thẳng lên. Trên danh thϊếp kia cư nhiên xuất hiện tên Thẩm Lâm Bắc!

"Ai nha! Thẩm tiểu thư, cô đừng nóng vội! Đây chính là chuyện vô cùng tốt nha!"

Thẩm Nghênh Hòa có bị bánh rơi từ trên trời xuống đầu hay không, người đàn ông này không quan tâm chút nào, ông ta rõ ràng là muốn làm vậy, bởi vì Thẩm Lâm Bắc hứa hẹn hợp đồng một năm, đây là ông ta thắp hương bái Phật đều cầu đến.

"Tôi không nhận lời. Cũng phiền ông quay lại chuyển cáo cho người này," Thẩm Nghênh Hòa một tay chỉ vào danh thϊếp, tức giận nói, "Tôi có đói chết cũng không ăn chén cơm của anh ta, cứ như vậy đi!"

Thẩm Nghênh Hòa vốn tưởng rằng đây chỉ là ngẫu nhiên, nhưng suốt một ngày cô mới ý thức được chính mình là mười phần sai. Đừng nói đến công ty, ngay cả công việc phục vụ ở nhà ăn cũng bởi vì Thẩm Lâm Bắc mà thất bại.

Thẩm Nghênh Hòa cố nhiên biết thế lực Thẩm gia ở Nam thành, nhưng anh ta không đi làm việc mà cố ý khó xử Thẩm Nghênh Hòa cùng đường, thật không khỏi quá vô sỉ đi!

......

"Tam tiểu thư, cô không thể đi vào. Chủ tịch anh ấy......"

"Đông" một tiếng, Thẩm Nghênh Hòa trực tiếp đá văng cửa văn phòng Thẩm Lâm Bắc, làm hai người đàn ông trong phòng sửng sốt.

"Anh ra ngoài trước đi, chuyện này sẽ nói sau." Thẩm Lâm Bắc buông văn kiện trong tay ra, vẫy vẫy tay cho người đàn ông trước mặt, người đàn ông xoay người rời đi khỏi văn phòng Thẩm Lâm Bắc.

"Tuy rằng so với anh suy nghĩ có sớm một chút, nhưng anh rất thích tốc độ của em." Thẩm Lâm Bắc cười hắc hắc, so với người vừa rồi thật nghiêm trang như hai người hoàn toàn khác nhau, anh đứng dậy đi đến chỗ Thẩm Nghênh Hòa, trên mặt mang theo nụ cười thắng lợi.

"Thẩm Lâm Bắc, anh thật sự khinh người quá đáng." Thẩm Nghênh Hòa đem trong tay một xấp danh thϊếp ném đến trước mặt Thẩm Lâm Bắc, Thẩm Lâm Bắc động tác nhanh nhẹn, nghiêng đầu né tránh toàn bộ.

Thẩm Nghênh Hòa cơ hồ không thấy rõ động tác của Thẩm Lâm Bắc, cánh tay cô còn đang giơ cao đã bị giữ lại trong không trung. Khoảng cách cũng đột nhiên bị kéo gần, làm cô mở to mắt ra.

"Anh muốn làm gì?" Thẩm Nghênh Hòa kinh hô một tiếng, sắc mặt tức khắc có chút trắng bệch.

"Chẳng lẽ trước khi em tới không nghĩ qua vấn đề này?"

Tim Thẩm Nghênh Hòa như muốn chùng xuống, xác thật vừa rồi cô bị chọc tức tới mê muội, chính mình như vậy không phải là tự chui đầu vào lưới hay sao? Người đàn ông này là ai! Chính là đại thúc biếи ŧɦái Thẩm Lâm Bắc nha, cô xông tới như vậy còn không phải là bạch bạch đưa tới miệng?

Sau gáy Thẩm Nghênh Hòa chợt lạnh, nhưng cô ý thức được mình hiện tại muốn tránh đi phỏng chừng cũng không còn cơ hội. Bởi vì Thẩm Lâm Bắc đã gần ngày trước mắt, hơn nữa giây tiếp theo nói không chừng...

"Ưm ưʍ..." Quả nhiên...

Thẩm Nghênh Hòa liều mạng giãy giụa, Thẩm Lâm Bắc một tay chế trụ gáy cô, hôn cuồng bạo lên đôi môi cô, một tay dò ra sau vòng eo nhỏ.

"Ba!" Một cái mổ nhẹ, người đàn ông rút đôi môi mình ra, nhìn lại Thẩm Nghênh Hòa đang bực tức mà cười nhẹ một tiếng.

"Thẩm Lâm Bắc, anh chính là một tên đại hỗn đản!" Thẩm Nghênh Hòa được tự do, dùng sức quăng một bàn tay lên đấm vào ngực Thẩm Lâm Bắc. Anh không giận, ngược lại kéo Thẩm Nghênh Hòa vào trong lòng ngực.

"Đừng nháo, anh thật sự rất nhớ em."

Tim Thẩm Nghênh Hòa chợt đau lên. Cô nghiêng mặt đi không nhìn Thẩm Lâm Bắc, giận dỗi nói, "Anh nhớ em? Cho nên đuổi em và mẹ ra khỏi Thẩm gia? Cho nên đối phó với các công ty em xin việc?"

"Chẳng lẽ bọn họ không nói cho em, giới thiệu em tới làm ở Thẩm thị?" Thẩm Lâm Bắc giả ngu sửng sốt, Thẩm Nghênh Hòa vô ngữ xem thường, nói như anh ta, cô còn phải cảm tạ anh ta mới đúng!

"Kỳ thật anh đâu muốn em đi. Anh chỉ là chán ghét mẹ của em, nếu không phải bà ta..."

Thẩm Nghênh Hòa không để Thẩm Lâm Bắc nói tiếp, "Em biết, mẹ con em thật là thiếu Thẩm gia, nhưng mà Thẩm Lâm Bắc, em đã nói với anh, mẹ em thiếu gì em sẽ thay bà ấy hoàn lại, anh còn hùng hổ dọa người như thế?"

"Em là em, bà ta là bà ta!" Thẩm Lâm Bắc cánh tay buông lỏng, lạnh băng đứng ở trước mặt Thẩm Nghênh Hòa, nụ cười trên mặt đã không còn, cả người tỏa ra vẻ thật lạnh lẽo.

Thẩm Nghênh Hòa biết, đây là vết thương trong lòng Thẩm Lâm Bắc, vẫn luôn là như vậy. Kỳ thật Thẩm Nghênh Hòa cũng không phải là người không nói lý, cô đã từng vì hành vi của mẹ mà trong lòng cảm thấy thẹn, nhưng là con gái của bà, cô có thể lý giải, mẹ mình làm như vậy bất quá là muốn cho mẹ con một hoàn cảnh tốt hơn, sinh hoạt tốt hơn.

Thẩm Nghênh Hòa cũng an tĩnh xuống, "Sự tình không có khả năng lại trở lại mấy năm trước, cho nên anh có hận mẹ của em, em cũng không có cách nào, em chỉ có thể hứa em nhất định sẽ bồi thường, chỉ là hy vọng anh đừng can thiệp vào cuộc sống của em, được không?"

"Em tính bồi thường như thế nào?" Một câu của Thẩm Nghênh Hòa làm Thẩm Lâm Bắc hứng thú trở lại, anh nhìn từ trên xuống dưới cô gái nhỏ, ánh mắt trở nên nóng bỏng.

"Đương nhiên là dùng tiền!" Thẩm Nghênh Hòa nâng cao đề-xi-ben, bởi vì cô quá hiểu biểu tình như vậy từ Thẩm Lâm Bắc có nghĩa là gì.

Thẩm Lâm Bắc hai tay khoát khoát, "Thứ anh không thiếu nhất chính là tiền."