Chương 13: Hoàng hậu

Văn Nhân An vừa đi đến Tê

Phương điện, còn chưa tiến vào phòng, liền nghe được tiếng

“Choang ——” thanh thúy truyền

ra từ

phía

bên

kia cánh cửa. Ngẩng

đầu nhìn Đại cung nữ

dẫn

đường

hỏi

“Hôm

nay kẻ nào lại

không có

mắt chọc mẫu hậu?”

Đại cung nữ thấp giọng đáp: “Nghe nói, là Bình Tân

Thế

Tử.”

“Chính là Thế

tử của Bình Tân Hầu gia kia?”

Văn Nhân An suy nghĩ một chút,

hỏi nàng “Hắn làm cái gì a,

lại khiến mẫu

hậu

tức giận đến nhường này?”

Đại cung nữ do

dự nhìn Văn Nhân An,

sau

một lúc lâu, nhẹ nhàng nói: “Lạc Kiêu ở

trong

Đông

Cung….

đánh

chết

Vương ma ma trước mặt mọi

người.”

Văn Nhân An khẽ

giật

mình, lập

tức

trừng

lớn

mắt,

không

thể

tin nổi: “Ngươi

nói

cái gì?”

“Vương

ma

ma, bà…”

Đại

cung

nữ không dám đối

mặt với Văn Nhân An,

hơi



mắt

nói,

“Bà bị Bình Tân Thế Tử đánh

chết.”

Văn Nhân An hơi

suy

tư, lập tức bực

bội

đẩy ra Đại

cung

nữ đứng trước

mặt,

cũng

không

đợi

người

báo,

tự mình đẩy cửa bước vào. Trong phòng,

Hoàng

hậu

đang

ngồi

ngay

ngắn

ở một

bên

bàn bát tiên*,

vẻ mặt nhàn nhạt, tùy ý cung nữ phía sau

bóp vai cho nàng. Nếu không phải chung

trà vỡ vụn

trên

đất

chưa

được

dọn dẹp, chỉ nhìn trên mặt, ngược lại nhìn không ra người này hiện tại

chính là

đang

căm giận ngút trời.

(*八仙桌

bàn

vuông

to,

mỗi p

hía n

gồi đ

ược h

ai ng

ười)

“Mẫu

hậu.”

Văn Nhân An đi lên phía

trước gọi Hoàng

hậu.

Hoàng

hậu

nhàn

nhạt xốc

lên

mi

mắt

nhìn y: “Đã đến?”

Văn Nhân An đi đến phía sau Hoàng

hậu,

đưa

mắt

ra

hiệu với

tiểu

cung

nữ

một

cái,

tiểu

cungnữ kia

lập

tức

hiểu

rõ,

khom

người vạn phúc* vội vàng dọn dẹp sạch sẽ

mảnh vụn dưới đấtliền

lui

ra

ngoài.

Văn Nhân An

thay

tiểu

cung

nữ kia bóp vai

cho Hoàng

hậu, hỏi: “Chuyện Vương

ma

ma

con đã

nghe

trước đó,

mẫu

hậu quyết định xử



như

thế

nào?”

(*phục

nữ

thời xưa

cúi đầu vái

chào

hai

tay

nắm

lại để

trước

ngực)

“Thái

tử bên kia đã bày

ra

tội

trạng

của Vương

ma

ma

trước

rồi,

không

nói

cái khác.

Chỉ

một

cái ‘ý đồ

mưu

hại’ Thái

tử

chính

là dính đến

trọng

tội

cửu

tộc.”

Hoàng

hậu

cúi đầu

nhìn

chỉ sáo

(*1)trên

ngón út,

cười

lạnh

một

tiếng,

“Ra

tay đã

chậm

một bước,

lúc

này

còn



thể

hỏi Bổn

cung xửlý

như

thế

nào?”

(*指套

chỉ s

áo: đ

ồ bọc

ngón

tay.

)

“Chuyện Vương ma ma,

cứ để như vậy?”

Văn Nhân An

buông lỏng

tay,

ngồi xuống bên cạnh Hoàng

hậu,

trên mặt có chút không vui: “Bình Tân Thế Tử cùng Vương ma ma không cừu oán,

vả lại

từ

trước đến nay chưa

từng qua lại với chúng

ta,

như

thế nào liền đánh chết ma a?

Này

tất nhiên là Thái

tử ở sau lưng xúi giục!”

Hoàng

hậu vỗ bàn

một

cái,

hiển

nhiên



tức giận đến

cực độ,

trong

mắt

hiện

lên

lửa giận khôngthể đè

nén,

nàng đè

thấp giọng

: “Vương

ma

ma



người

của Bổn

cung,

Thái

tử vẫn

luôn không dám đυ.ng vào

người

ma

ma.

Hôm

nay y bám vào Bình Tân Hầu phủ,

chính

là đủ

lực

lượng,

nàycùng

lắm

chỉ

mới

một

tháng,

lại khiến Bình Tân Thế Tử đánh

chết Vương

ma

ma,

nếu

như

còncó

hai

năm,

hai

năm

nữa

chẳng phải đao

này

liền

muốn đυ.ng đến

người Bổn

cung

hay sao?”

“Nếu

như

nói việc

này

cho phụ

hoàng…”

Văn Nhân An

chần

chờ

nói.

Hoàng

hậu

cười

lạnh:

“Ngươi hồ

đồ rồi sao? Mấy chuyện nhỏ nhặt trong viện này còn có

thể quang

minh

chính

đại nói cho phụ hoàng ngươi nghe?

Hơn nữa, Vương

ma ma

ta đã sớm

đưa

qua Đông Cung,

bà ta

hầu

hạ Thái tử

không tốt, chính là

bị chủ tử

đánh

chết, cũng không thể nói

là quá mức ủy

khuất. Thứ

ba,

hiện

tại Bình Tân Hầu phủ

thế

lực lớn, ngay cả ông

ngoại ngươi đi

gặp

Bình

Tân Hầu cũng phải nhún nhường

ba phần. Tình huống

thế này, cho dù

Bổn

cung

có đến trước mặt Hoàng thượng

khóc

lóc kể lể,

đến

cuối

cùng

cũng

không

nhất

định

có thể chiếm được để ý.”

Văn Nhân An nghe xong lời

này,

hơi

cắn cắn môi, ánh mắt

nhìn

qua

rõ ràng là

cực

không

cam

lòng.

“Nếu mẫu

hậu không sớm

tuyển

thư đồng cho con,

Bình Tân Thế Tử mà nói không chừng chính là của con rồi.”

Văn Nhân An căm giận nói: “Nếu có Bình Tân Hầu làm chỗ dựa,

con cũng không cần giả vờ giả vịt với đám

huynh đệ kia?”

Hoàng

hậu

nhìn vẻ

mặt đầy không

cam

lòng

cùng ghen ghét

của Văn Nhân An,

hơi

nhíu

mày: “Nói đến việc

này,

Bổn

cung

còn

chưa

chất vấn

chuyện

ngươi

tự

tiện đến Đông Cung gặp

mặt Thái

tử,”

Chỉ

chỉ y,



chút

hận

rèn sắt không

thành

thép

nói: “Ngươi

cũng biết Bình Tân Hầu phủ



một

trợ

lực

cực

lớn,

chẳng

lẽ Thái

tử kia

lại

ngu

ngốc

như vậy sao?

Hấp

tấp

tới

cửa

nhưthế,

chính



mặt

mũi gì đều vứt sạch!”

Văn Nhân An rồi

lại thờ ơ

như

không, đáp: “Nếu ngày nào

đó con thật sự

dẫn

được

Bình

Tân Thế Tử

về đây, mẫu hậu cũng sẽ

không

nói

như vậy!”

Hoàng

hậu

bị thái độ

của

Văn Nhân An giận đến

ngả

ngửa,

trên

mặt

càng

lộ vẻ

lạnh

lùng: “Nhưng ngươi

rốt cuộc đã thất bại. Ngươi cho rằng tranh đấu trong Hoàng gia, một Hoàng tử có

thể được phép thất bại mấy lần?”

Văn Nhân An từ

nhỏ đã được mọi

người nâng trong tay, ngoại trừ chuyện

muốn

được

danh

hiệu

“Thái

tử”

là không được như nguyện,

như

thế nào đã

từng

nếm

qua nửa điểm thiệt thòi?

Với chuyện

Lạc

Kiêu

này,

y cho

dù thế nào cũng không nguyện

để cho Văn

Nhân Cửu

– cái

ấm sắc thuốc một nửa thân thể

đã vùi trong hoàng

thổ*

này không

không

nhặt

được

tiện

nghi.

(*Chắc ý

nói gần

chết,

sắp

nằm xuống đất.)

Hoàng

hậu

nhưng

lại biết được

tính

tình

của

nhi

tử,

thấy y



mi đảo

mắt,

liền biết

ngay y đây

là ở

trên

người Bình Tân Thế Tử vẫn

còn

muốn phân

cao

thấp với Văn Nhân Cửu

một

trận,

lậptức

mặt

trầm xuống,

lạnh

lùng

nói: “Văn Nhân Cửu

cũng



người sắp

chết,

cho dù

có Bình Tân Hầu giúp đỡ,

lại



thể

thế

nào?

Chẳng

lẽ

ngươi

cần phải ở

thời điểm

này đẩy

mình

lên

nơi đầu sóng

ngọn gió?”

Sắc

mặt Văn Nhân Cửu

càng âm

trầm,

y

ngẩng đầu

lên,

cứng

cổ

nói: “Lúc

trước

con không

thểthành

công,

là bởi vì

con ở

trước

mặt Văn Nhân Cửu

mất

tiên

cơ*.

Nhưng

mà,

nếu để

cho

concùng Bình Tân Thế Tử kia gặp

mặt

một

lần,

nói không

chừng

tình

huống

rồi

lại bất đồng!

Dù sao



ai

nguyện ý giao

thân gia**

tính

mạng

cho

một Hoàng

tử sống

chẳng được bao

lâu

lại

còn không



nhiều

thế

lực?”

(*Thời



mấu

chốt,

thời

cơ quyết định

tình

thế

tương

lai.)

(**Bản

thân và gia đình)

“Văn Nhân An!”

Hoàng

hậu vỗ bàn

một

cái,

đứng dậy,

kêu

cả

tên

họ Văn Nhân An,

này

nhìn qua

chính



thật sự

tức giận

rồi,

“Nếu

ngươi

cứ

cố

chấp,

vậy

từ

hôm

nay

trở đi,

ngoại

trừ đi Thái Học đọc sách,

Bổn

cung khiến

ngươi không

cách

nào bước

ra Thanh Lưu Điện

một bước!”

Văn Nhân An tất

nhiên không phục, nhưng

thấy

sắc mặt lạnh như băng của

Hoàng hậu, giọng điệu lạnh lẽo, nhất thời cũng không dám cãi lại, cắn

chặt

môi,

sau

một lúc lâu mới

đáp

một câu: “Nhi thần đã hiểu.”

Hiển

nhiên cũng là tức giận.

Vương

ma ma chết đi

vốn là khiến cho Hoàng hậu đau

lòng

không thôi, mà

Văn

Nhân

An đến lúc

này rồi

lại

càng

khiến

nàng

cảm

thấy

phiền

muộn. Chống bàn chậm rãi

ngồi

xuống, phất tay áo

với Văn Nhân An: “Hôm nay

lời

Bổn cung nói ngươi nên nghe theo, phải nhớ thật kỹ! Thời gian của

Văn

Nhân

Cửu không

còn nhiều

lắm,

ngươi

chỉ

cần làm tốt chuyện của mình, ở

trước mặt

Hoàng thượng biểu hiện nhiều

một chút,

ngày

sau tất nhiên không

lo thiệt thòi.

Đừng

tiếp

tục mong tưởng

mấy thứ lộn xộn, nghe đã

hiểu

chưa?”

Văn Nhân An

hạ

mắt,

buồn bực đáp

lại: “Nhi

thần

nghe

hiểu.”

Hoàng

hậu

dĩ nhiên biết rõ Văn

Nhân

An hiện tại là

đang

khẩu

thị

tâm phi

(*

nghĩ

một đ

ằng n

ói mộ

t nẻo

), chẳng qua một ngày này

xảy

ra quá nhiều chuyện,

nàng

cũng

có chút mệt mỏi, nhíu nhíu mày, cũng không có tâm

tình

nói

nhiều

với

y, nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ

hô một tiếng:

“Liễu

Vũ,

tiễn

Thất

hoàng

tử trở lại Thanh Lưu Điện!”

Văn Nhân An thi

lễ với Hoàng hậu, sau đó

cũng

không quay đầu

lại

theo

sau Liễu Vũ ra

khỏi

Tê Phương

điện.



ma

ma quản sự

của Tê Phương điện

nhìn

thấy Văn Nhân An

lộ vẻ phẫn

nộ

hùng

hổ

rời đi,dừng

lại

nhìn

nhìn,

sau đó

mới bưng

trà vào phòng.

Nhìn Hoàng

hậu đang

ngồi

thẳng bên

cạnh bàn bát

tiên,

liền vội vàng đi

tới.

“Sắc

trời

cũng đã

trễ

thế

này,

nương

nương

như

thế

nào không để Thất

hoàng

tử ở

lại điện dùng bữa?”

Đặt

trà xuống

trước

mặt Hoàng

hậu,



ma

ma

nhìn

thoáng qua sắc

mặt Hoànghậu,

cười

hỏi: “Nương

nương

lại bị Thất

hoàng

tử

chọc giận?”

Hoàng

hậu

nhận

chung

trà,

một

tay cầm nắp, thổi thổi nước trà đang tỏa

hơi

nóng,

sau

một lúc lâu, thở dài

một

hơi:

“An nhi thông minh thì thông minh,

chỉ là bị

nâng

đến quá cao, mọi sự

dù chỉ một

chút

cũng

không thể

không như

nguyện, nhẫn nại không được,

lại có thù

tất

báo,

này ngày sau…”

“Nương

nương không

cần

lo

lắng

như

thế,

Thất

hoàng

tử dù sao

tuổi

tác

còn

nhỏ,

hiện

tại

cũngchỉ



còn

chút

tính

tình

trẻ

con,

không biết

lấy đại

cục

làm

trọng.

Ngày sau

chờ Hoàng

tử

lại

lớnthêm

chút

nữa,

bản

thân

liền

thông suốt.”



ma

ma đứng bên

cạnh Hoàng

hậu,

nhẹ giọng

an ủi.

“Hy vọng như

thế a.”

Hoàng

hậu nhấp một ngụm

trà,

yên

tĩnh

trong chốc lát,

bỗng nhiên lại mở miệng,

nói với Lý ma ma: “Chuyện của An nhi vẫn còn xa,

tạm

thời không cần gấp,nhưng

trước mắt rồi lại có một việc,

Bổn cung cần ma ma đi làm.”

“Chỉ cần Nương nương phân phó.”

Lý ma ma vội nói.

Hoàng

hậu

đậy lại nắp trà, lạnh lùng cười nhẹ

một

tiếng, ngước mắt nhìn Lý

ma ma, gằn

từng

chữ

một:

“Ngày

mai,

ngươi liền thay Bổn

cung

đến

Đông

Cung

một chuyến. Vương ma

ma là không thể cứu

về,

Bổn cung cũng không

thể để tiếng xấu này

phá

hủy Tê Phương điện của Bổn cung, ngươi... rõ

chưa?”



ma

ma

ngẩn

người,

sau đó

liền phản ứng

lại: “Nô

tỳ đã

rõ.”

Hoa khai lưỡng

đóa,

các biểu nhất chi*.

Tại Đông Cung bên kia, Thái tử

điện

hạ ngủ mê

thật

lâu

sau nửa canh giờ đắp

băng, người rốt cuộc cũng dần

dần

tỉnh

lại.

Mơ hồ

cảm

thấy

cả người được bế lên, ngay sau

đó,

bên tai truyền

đến tiếng

gọi thật nhỏ.

(*Đề

cập đến

hai sự việc khác

nhau

nhưng

lại

cùng

chung

một vấn đề.)

Nghe không



nói

những gì,

chỉ

là giọng

nói kia

nghe vào

tai vô

cùng ấm áp,

như

là bầu

trờinhuộm đầy ánh

nắng ở bên

ngoài

cung

ngày đó.

Văn Nhân Cửu tựa vào

thân

người kia, hai

mắt

lim dim, lông mi rậm

rạp

khẽ run, hồi lâu, mắt mới

rốt

cuộc

từng

chút

từng

chút

lặng

lẽ mở

ra.

Ập vào mắt

là ánh dương quang

từ ngoài chiếu

vào,

Văn Nhân Cửu nhìn bóng người trong

tầm mắt như thế

nào

cũng

không

thấy

được

rõ nét, thật lâu, mới thản nhiên nói: “Thế tử, thuốc của Cô

đã muốn nguội

rồi.”

Lạc Kiêu

chống

lại đôi

mắt đen

láy

như

lưu

ly

của Văn Nhân Cửu,

dở khóc dở

cười đem

mấycâu khách sáo “Điện

hạ

người đã

tỉnh”

nuốt xuống bụng,

nói

một

tiếng “Vâng”,

liền

cầm

thìachuẩn bị đút

cho y.

Chẳng

qua

là thuốc đưa đến miệng, Văn Nhân Cửu rồi

lại

hơi né tránh, cau mày nhìn Lạc

Kiêu

nói:

“Trước kia đều

làm

thành

viên

hoàn* đưa

lên,

như

thế nào hôm nay

lại

biến

thành

thuốc sắc

rồi?” Nói

xong, giọng lạnh xuống,

mặt trầm như nước mà

hỏi:

“Các

ngươi gọi

Thái

y nào?”

(*药丸

viên

tròn

tròn,

màu

đen đ

en í.

)

Lạc Kiêu bị

câu

hỏi

của Văn Nhân Cửu khiến sững sờ

một

chút,

ngược

lại Trương Hữu Đức vẫn đứng bên

cạnh

nhịn không được

cười

ra

tiếng: “Dĩ

nhiên

là Tiền

thái y

a.”

Sau đó

mới giảithích: “Có điều

lần

này Điện

hạ

chỉ phát sốt bình

thường,

không

cần khiến

cho Tiền

thái y đichế

những

thuốc viên kia,

chỉ

cần

một bát

thuốc sắc

này

là được

rồi.”

Văn Nhân Cửu nhàn nhạt “Ừ” một

tiếng, nhận lấy bát

từ tay Lạc Kiêu, ngón tay vuốt ve

đáy bát hồi lâu, sau

đó lại trả bát

về cho Lạc Kiêu.

“Sao vậy?”

Lạc Kiêu không



cho

lắm.

“Nguội.”

Giọng điệu Văn Nhân Cửu

trong

trẻo

nhưng

lạnh

lùng,

giống

như không

nhiễm phảinửa phần khói bụi

trần

thế,

“Cho

người

cầm đi

hâm

nóng

lại.”

Lạc Kiêu sờ đáy bát,

lại không

nói gì, cười đáp “Được”,

liền đứng dậy

muốn

cầm bát

thuốc

rangoài.

Trương Hữu Đức

thấy

thế,

vội vàng

chạy

tới: “Cũng không dám

làm phiền Thế

tử gia,nô

tài

làm

là được

rồi,



tài

làm

là được

rồi!”

Nói xong,

cầm bát

thuốc,

nhanh

chóng xoay

người đi

ra.

Trong điện

chỉ

còn

hai

người Lạc Kiêu

cùng Văn Nhân Cửu.

“Thái phó đâu?”

Lạc Kiêu

lại để

cho Văn Nhân Cửu

thả

lỏng,

chính

mình

nửa dựa ở đầu giường,

nhàn

nhạt

lên

tiếng

hỏi.

“Lúc

trước sau khi Tiền

thái y đi,

Thái phó

thấy

tình

huống của Điện

hạ đã ổn định,

nên cũng

theo ra.”

Lạc Kiêu

thu

tay lại,

ngồi

trước giường Văn Nhân Cửu

nói,

“Thái phó rất quan

tâm Điện

hạ.”

Văn Nhân Cửu gật

đầu,

hơi

cong

môi:

“Nghiêm thái phó là

một người

thầy

vô cùng tốt.”

Lạc Kiêu

cũng

nở

nụ

cười,

nhưng

chỉ

cười

một

lát,

rồi

lại

thở dài

một

hơi: “Ngày

hôm qua…

rốtcuộc



miễn

cưỡng

người

rồi.”

Văn Nhân Cửu hơi híp

mắt

nhìn

hắn.

“Lần sau dẫn Điện

hạ xuất cung,

trước đó nên lập kế

hoạch chu đáo chặt chẽ một chút mới phải.”

Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửu,

nói: “Nếu lại giống như lần này,

cùng

thần ra ngoài một lần

trở về liền

bị

bệnh,

đến đến đi đi giày vò Điện

hạ,

sợ là Trương công công đều muốn

thay Điện

hạ gϊếŧ

thần.”

Văn Nhân Cửu có

chút

quái

lạ nhìn Lạc Kiêu: “Lần sau?”

Lạc Kiêu

càng

thêm kinh

ngạc

nhìn

lại: “Hôm qua Điện

hạ

mới đồng ý

thần,

đừng

nói qua

một đêm Điện

hạ

liền quên?”

Văn Nhân Cửu cuối cùng nở

cụ cười,

không

giống như

nụ cười lúc nào cũng mang theo một

chút

giễu

cợt

Lạc Kiêu nhìn thấy trước

đây,

này là lần

đầu

tiên

nhìn

thấy

bộ dạng tươi cười từ

tận

đáy lòng của Văn Nhân Cửu. Không quá khoa trương,

rồi lại giống như có

ánh

sáng

lưu ly từ

con ngươi

đen láy kia tràn ra

ngoài.

Chỉ cười một tiếng,

rồi lại giống như khiến người

ta nghe thấy âm

thanh của

hoa

nở đầy cành.

“Lạc Tử Thanh a Lạc Tử Thanh.”

Văn Nhân Cửu nhìn Lạc Kiêu gọi

tên

hắn,

nhưng cũng không nói

thêm lời nào,

chỉ có

biểu

hiện

trên mặt nhìn qua là cực kỳ vui vẻ.

Lạc Kiêu

mỉm

cười,

cũng không

hỏi

nhiều,

chỉ

nhìn xem

thiếu

niên

tôn quý

của

thiên

hạ

này ởtrước

mặt

hắn

lộ

ra dáng vẻ

thất

thố

hiếm khi

thấy được.

“Có

thể dùng ắt

trọng dụng*,

không dùng được

tất gϊếŧ.”

Giọng Văn Nhân Cửu âm

trầm mà nhu

hòa,

rồi lại mang

theo lãnh ý kỳ lạ,

“Hiện

tại Cô ngược lại cảm

thấy may mắn,

Lạc Tử Thanh ngươi đời này sẽ chỉ là

thần

tử của riêng mình Cô.”

(*Trọng dụng: Dùng vào việc

lớn.)