Chương 37

Người

tới

cũng

không

phải

bằng

cổng

chính, toàn thân được bao bọc

bởi

một áo choàng lớn màu đen, hơi

cúi

thấp

đầu đứng trước

cổng

nhỏ,

nhìn

qua giống

như sắp cùng màn đêm

hòa

thành

một

thể.

Bỗng

nhiên,

rồi

lại giống

như

nghe

thấy động

tĩnh gì,

đôi

mắt

rũ xuống

thoáng

nâng

lên

mấy phần,xuyên

thẳng qua

cánh

cổng

nửa

mở

nhìn vào bên

trong,

nhưng



chỉ

trong

nháy

mắt,

liền

thấy

mộtthiếu

niên

trên

người

mặc bộ

trường sam

nền xanh

thêu

hoa văn

tường vân

(*đám

mây)

dẫn

theo

haithái giám bước

nhanh về phía

này.

Đi

tới

trước

cổng,

thiếu

niên kia

hơi dừng bước,

nhìn

nữ

nhân

cúi đầu bị áo

choàng

che khuất

chỉ

cóthể

nhìn

thấy

nửa

cằm,

hơi

nheo

mắt

lại,

sao đó

cong

môi

cười

cười,

gọi

một

tiếng

thăm dò: “Vị

nàychính

là….

Vu



nương?”

Lạc Kiêu

nói xong,

liền

thấy

nữ

nhân

mặc áo

choàng khẽ

cười,

lời

nói

nhỏ

nhẹ

(*khinh

thanh

tế

ngữ): “Có

mấy

lời

nói ở

chỗ

này,

sợ

là không ổn

a?”

Ánh mắt Lạc Kiêu

theo

bản năng nhìn quanh

bên ngoài một vòng,

lập

tức gật đầu,

hơi ngiêng người,

nhường ra một lối đi: “Vậy

thì mời cô nương

theo

ta

tiến vào a.”

Nữ nhân kia vẫn

cúi

đầu như trước,

rồi lại theo sát Lạc

Kiêu

tiến

vào

Đông Cung.

Lạc Kiêu

liếc

mắt về phía Trương Hữu Đức,

Trương Hữu Đức

liền

ngầm

hiểu ý,

đưa

tay đóng

cổnglại,

sau đó

thấy Lạc Kiêu

cùng

nữ

nhân kia đi được

một quãng,

mới

nheo

mắt

nói với

hai

tiểu

thái giám đứng

canh

ngoài

cổng,

lạnh

lùng

nói: “Chuyện

ngày

hôm

nay,

các

ngươi đều để

rữa

trong bụng

cho

ta.Nếu

như



cái

lưỡi

nào

ra

ngoài

nói

lung

tung gì đó…”

Ánh

mắt

lướt qua

trên

mặt

hai

tiểu

thái giám kiamột vòng,

“Kết

cục

của Vương

ma

ma,

các

ngươi



còn

nhớ?”

Hai

tiểu

thái giám đều

nhìn

thấy

tình

cảnh

thê

thảm bị kéo

ra

ngoài đánh

chết

của Vương

ma

ma

ngày đó,

lúc

này Trương Hữu Đức

nhắc

tới,

trực

tiếp bị dọa đến giật

nảy

mình,

cúi đầu,

miệng vội

nói: “Không dám”.

Trương Hữu Đức

lại

nhìn

hai

người,

sau đó

chỉnh

thêm

hai

câu,

lúc

này

mới vội vàng đuổi

theo Lạc Kiêu bên kia.

Lạc Kiêu dẫn

người,

trực

tiếp

tiến vào

một sảnh

trong Thanh Lan Điện.

Trương Hữu Đức bên kia không

lâu sau

cũng đuổi

tới.

Thấy

Trương Hữu

Đức

đã cẩn thận đóng kỹ

cửa nẻo, Lạc Kiêu nhìn nữ

nhân

trước mắt, lúc

này

mới lên tiếng hỏi: “Đã đến nơi

này

rồi,

còn che che giấu giấu như

vậy,

cô nương

không

cảm

thấy

quá không

thành

ý sao?”

“Nói như vậy,

cũng

thật là

ta không phải.

Chẳng qua là ở

trong cung này,

nhiều cẩn

thận

tóm lại sẽ không sai.”

Nữ nhân kia nghe Lạc Kiêu nói,

nhẹ nhàng nở nụ cười,

sao đó đưa

tay cởi

từng nútbuộc

trên áo choàng,

mới ngẩng đầu nhìn sang Lạc Kiêu,

“Thế

tử nói,

ta nói lời này nhưng có

hợp lý?”

Người

tới

ước chừng

mười

tám mười chín tuổi,

một khuôn

mặt trái xoan vui giận đều đẹp

(*宜喜

宜嗔 ng

hi hỉ

nghi

sân), môi

hồng

răng

trắng, con ngươi sáng liếc nhìn

(*

minh

mâu t

hiện

lãi),

mặc

dù không thể nói là

tuyệt

sắc

khuynh thành, nhưng cũng

sánh

với hai chữ “Mỹ

nhân“.

Chính

là Như Mạt,

cung

nữ

nhất đẳng

hầu

hạ bên

cạnh Thục phi.

Lạc Kiêu

cùng Trương Hữu Đức

nhớ

tới

thân phận

của Như Mạt,

nhìn gương

mặt đó,

đều

hơi

ngẩnra,

nhưng sau đó,

Lạc Kiêu

rồi

lại

chậm

rãi

mở

miệng: “Thời điểm

ta

thấy



nương

lúc

trước,

còn

nghĩnhìn

tướng

mạo



nương,

không giống

người Đại Càn,

thì

ra



nương đúng

là xuất

thân

từ Miêu Cương ——

chỉ

là không biết,



nương không sợ đường xá xa xôi

chạy

tới Đế kinh,

lại

còn vào Hoàng

thành vứt bỏ

tự do

làm

một

cung

nữ bên

cạnh Thục phi,

là vì

cái gì

a?”

Như Mạt bị

Lạc

Kiêu

nhìn

như vậy, nhưng

một chút chột dạ cũng không có, chỉ

cười

cười, chậm rãi

nói:

“Cho

dù thứ ta

muốn

là gì, cũng tuyệt đối không cản trở đến

đường đi

của Điện hạ cùng Thế

tử.

Huống

hồ ——” Ánh mắt

chậm

rãi

lướt

qua khuôn

mặt Lạc Kiêu cùng Trương

Hữu Đức, bình tĩnh nói, “Tình

huống

của

Thế tử, lúc này

chỉ

sợ không kịp đợi chúng ta

ở chỗ này

thăm

dò lẫn nhau rồi?”

Lời

này vừa

nói

ra,

sắc

mặt Lạc Kiêu đột

nhiên

lạnh

lùng,

nhìn

thẳng vào

mặt Như Mạt,

quan sát

mộtlúc,

mới

thấp giọng

hỏi: “Ngươi

muốn

cái gì?”

Khóe

môi Như Mạt khẽ

nhếch,

lại không

chịu

trả

lời

trực

tiếp,

chỉ

nói: “Thứ

ta

muốn,

Thế

tử vẫn

là không

làm

chủ được.”

Lạc Kiêu

nghe vậy,

mím

chặt

môi,

con

ngươi

màu đen

càng

thêm âm

trầm.

Như Mạt nhẹ nhàng nói: “Thế tử

không cần

ôm nhiều

cảnh

giác

với ta như

vậy,

ta biết Đại Càn có

câu nói ‘Phi ngã tộc

loại, kỳ

tâm tất dị‘, nhưng việc trước

mắt vô cùng nghiêm trọng,

chẳng lẽ

không

phải

là nên giải độc trên người Thái tử

trước hay

sao?” Nhìn Lạc

Kiêu, “Chuyện

lần này, đợi đến khi

Thái

tử tỉnh lại, chúng

ta lại cùng nhau bàn

bạc

kỹ lưỡng cũng không

muộn.”

(*非我族类,其心必异 K phải tộc của

ta,chắc chắn sẽ nảy sinh dị

tâm.)

“Chuyện này…”

Trương Hữu Đức đứng ở một

bên,

có chút lo lắng nhìn

hai người đang giằng cotrong sảnh,

chỉ cảm

thấy

trái

tim như nhảy lên

họng rồi,

nhưng cũng không dám xen vào,

chỉ sợ nói sai cái gì.

Nhưng

ngoài dự

đoán,

Lạc

Kiêu

nhìn

Như Mạt, ngược

lại không

cân nhắc quá lâu, nhíu mày chậm rãi

chắp

tay

ra sau, gật đầu

lên

tiếng: “Đi

theo

ta.”

“Thế

tử!”

Trương Hữu Đức gọi một

tiếng,

Lạc Kiêu rồi lại không để ý,

tự mình đẩy cửa,

vài

bước đi ra ngoài.

Như Mạt nhìn theo bóng lưng của Lạc

Kiêu, hai

tay

ôm lại áo

choàng của

mình, cũng theo sát

phía

sau.

Trương Hữu

Đức

đứng

tại chỗ nhìn hai người, thở dài một

hồi,

cũng

lập

tức theo sát.

Trong

tẩm

điện

của Văn Nhân Cửu, phòng ngoài

đang

có mấy tiểu cung nữ

đứng

canh,

mà Mặc Lan cùng Mặc

Liễu

chính là

đang

trông

coi

phòng

trong. Nghe bên ngoài có

động

tĩnh, đang nghĩ hẳn

là Lạc Kiêu đến, liền thấy một bàn

tay

vén lên tấm rèm, sau

đó một người đi vào.

Đúng

là Lạc Kiêu,

chẳng qua

là phía sau

còn đi

theo

một

nữ

nhân.

Như Mạt thân là

Đại

cung

nữ của Thục phi, Mặc

Liễu

cùng

Mặc

Lan dĩ nhiên nhận ra. Chỉ

có điều,

nàng

như thế nào sẽ

được

Lạc Kiêu dẫn tới tẩm

điện

này

của Thái tử, các nàng nhưng đoán không ra. Hai mặt

nhìn

nhau, qua

hồi

lâu,

nhưng

vẫn

không

dám

hỏi cái gì.

Như Mạt tiến vào trong điện, đặt áo

choàng ở

một bên, cũng không

nhiều

lời,

đi thẳng

tới trước

giường Văn

Nhân

Cửu,

đưa

tay muốn xốc lên chăn của

y.

Mặc Liễu

cùng Mặc Lan bị động

tác

của Như Mạt dọa giật

mình,

tiến

lên

một bước

nói: “Ngươi đanglàm

cái gì

a…”

Chẳng qua



chân

còn

chưa bước qua,

cánh

tay đã bị

người kéo

lại.

Quay đầu qua,

nhìnthấy Lạc Kiêu,

không khỏi

cau

mày

lo

lắng

hỏi: “Thế

tử,

đó



người bên

cạnh Thục phi,

Thế

tử

tại saolại

cứng

rắn để

cho

nàng đi vào?

Nàng

hiện

tại đang

muốn

làm gì Điện

hạ

a?”

Lạc Kiêu

nhưng

lại không

nói

lời

nào,

chỉ



hai

mắt



nhìn

chằm

chằm vào Như Mạt đang bắt

mạchcho Văn Nhân Cửu,

khuôn

mặt

căng

thẳng,

lại

có vài phần

lạnh

lẽo.

Mặc Liễu nhìn Lạc Kiêu, lời còn trong miệng chưa nói hết nhưng cũng không thể tiếp tục nói

ra,

quay

đầu nhìn Mặc Lan giống như cầu

cứu,

liền

thấy

Mặc

Lan siết chặt khăn trong

tay,

nhưng

cũng

là chậm rãi lắc đầu

với

nàng,

ý bảo nàng không nên hành động thiếu suy nghĩ, Mặc Liễu lúc

này

mới cắn môi, ngừng lại động tác giãy giụa, miễn cưỡng đè xuống nôn nóng trong lòng.

Như Mạt cẩn thận kiểm tra

mạch

cho

Văn Nhân Cửu một phen, sau đó

mới ngẩng

đầu lên, nhàn nhạt nhìn về Lạc

Kiêu

bên

này:

“Mấy

người

các

ngươi

ra ngoài

trước

đi.”

Lời

này vừa

nói

ra,

sắc

mặt

của

mấy

người

trong phòng

lại

trầm xuống.

Lạc Kiêu

nhìn Như Mạt,

thẳngthừng

cự

tuyệt: “Không

có khả

năng.”

Như Mạt thẳng lưng,

ánh mắt xẹt qua

khuôn mặt

tức

giận

của ba người Mặc Liễu, Mặc Lan

còn

có Trương

Hữu Đức, chậm rãi nói: “Nhưng

các ngươi

sẽ gây trở

ngại

cho

ta.”

Lạc Kiêu

nheo

mắt,

sau

một

lúc

lâu,

khẽ

mỉm

cười

nói: “Bọn

họ

ra

ngoài,

ta ở

lại.”

“Thế

tử!!”

Mọi người đồng

thời

hô một

tiếng,

trên mặt

hiện lên vẻ lo lắng.

Như Mạt cùng Lạc Kiêu nhìn nhau, rõ

ràng

trên

mặt

vẫn mang theo nụ cười, nhưng dưới đáy mắt, màu sắc

rồi

lại trầm sâu như giếng cổ. Như

Mạt

thầm

thở dài một hơi, nhưng trong lòng biết rõ hắn

đây

là đã

quyết định chủ

ý không thể nhượng

bộ, dứt khoát không

kiên

trì nữa, nhẹ gật đầu: “Có

thể.”

Lạc Kiêu

thấy Như Mạt buông

tha,

liền

hơi

nâng

tay,

khua

hai bên

trái phải,

thấp giọng

nói: “Điện

hạnơi

này đã



ta

trông giữ,

các

ngươi

ra

ngoài

trước đi.”

“Thế

tử!”

Trương Hữu Đức liền lên

tiếng,

“Thế

tử nghĩ lại!

Không nói đến nữ nhân này xuất

hiện quá mức kỳ lạ,

nàng rốt cuộc có phải là

tộc nhân Vu

tộc

hay không còn chưa

thể phán định…Huống chi,

nàng còn là

thủ

hạ của Thục phi,

nếu như —— “

“Nhưng mà,

tình

huống

hiện

tại của Thái

tử

thật sự không

thể

trì

hoãn

thêm được nữa.”

Lạc Kiêu nhìn Như Mạt mặc dù

bị Trương Hữu Đức nói đến như vậy vẫn lộ vẻ

bình

tĩnh ung dung nhưtrước,

ngừng lại một lúc,

mới cười nhạt một

tiếng: “Hơn nữa,

ông cho rằng nàng một

tộc nhân dịtộc,

tại Đại Càn này,

thật sự có

thể nhận một người làm chủ

tử sao?”

Ý tứ

của lời này vô

cùng

sâu xa, Trương

Hữu Đức bị

chặn

lời,

lại

trừng

mắt

nhìn

bộ dạng thản nhiên của Như Mạt, đúng là

nhất

thời

không

tìm

ra lời nào

để đáp trả.

“Thế

tử sáng suốt.”

Như Mạt nghe xong lời này,

chẳng những không phản

bác,

ngược lại cườitủm

tỉm lên

tiếng,

“Một Thục phi,

nhưng là

tuyệt đối không có

tư cách là chủ

tử của

ta.”

Lạc Kiêu

hơi



mắt.

Hơn

nữa,

nếu

như

hắn đoán không sai,

Như Mạt

này

chẳng

những không

chorằng Thục phi



chủ

tử

của

mình,

e

rằng

còn

cùng với

nàng

ta kết

thù oán vô

cùng sâu.

Nếu không,

cảcuộc đời

tước,

trong

cung

như

thế

nào sẽ sinh

ra

thêm

một Như

tần

mọi

chuyện đều đối

nghịch với Thục phi?.

Mắt vừa nâng, liếc nhìn Như Mạt thật sâu.

Thế nhưng

lúc trước

hắn không

nghĩ

tới điều này, cho nên chỉ

cho

là lúc Như

Mạt

hầu hạ Thục phi, Thục phi

làm

chuyện có

lỗi với nàng, lúc này mới

bám

lấy Đức Vinh Đế

thổi

gió

về Thục phi, nhưng mà hiện tại

xem

ra, rồi lại dường có

có ẩn tình khác.

“Được rồi,

các ngươi đều ra ngoài đi.”

Lạc Kiêu

tạm

thời dằn xuống

toàn

bộ nghi

hoặc cuồn cuộntrong lòng,

lặp lại lần nữa,

“Thái

tử nơi này có

ta nhìn là được rồi…

Hay là nói các ngươi khôngtin

tưởng

ta?”

Mấy người

nghe

vậy,

vội vàng nói một câu

“Không dám”, len lén liếc nhau một

cái,

cuối

cùng Trương Hữu Đức

vẫn

phải

buộc

lòng,

nói

với Lạc Kiêu: “Vậy nô tài

canh

giữ

ở bên

ngoài, nếu như

Thế

tử có

gì phân phó, trực tiếp ra đó

phân

công

một tiếng

là được.”

Nói xong,

lại liếc nhìn Như Mạt cảnh cáo, lúc

này

mới lui ra

ngoài.

Mặc Liễu cùng Mặc Lan cũng không muốn đi, nhưng mắt thấy Trương Hữu Đức đã

ra, vạn bất đắc

dĩ,

cũng

đành

phải

làm vạn phúc, lập tức dẫn

theo

mấy

tiểu

cung

nữ đứng canh ở

phòng

ngoài đều

lui

ra khỏi phòng.

Trong

phòng lập

tức

chỉ còn lại ba

người

Như

Mạt,

Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu.

“Bắt đầu đi.”

Lạc Kiêu chậm rãi đi đến

bên cạnh Như Mạt,

buông mi,

ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống khuôn mặt Văn Nhân Cửu,

“Cho dù ngươi là ai,

cùng người phương nào có cừu

hận gút mắc,

lưng đeo sứ mạng

thế nào đi nữa,

những

thứ này đều không có quan

hệ với

ta.”

“Nhưng,

nếu như

hôm nay Điện

hạ ở

trên

tay ngươi có cái gì vạn nhất — — —-“

ánh mắt vô cùng sắc

bén xẹt qua khuôn mặt nàng,

sau đó khẽ mỉm cười,

tiếng cười dịu dàng,

giọng điệu

bìnhthản,

lại cố

tình xen lẫn một

tia sát ý không cho phép mắc lỗi,

“Ta sẽ có vô số

biện pháp khiến ngươi phải

hối

hận đã sinh ra

trên đời này.”