Chương 49

Hiền phi

theo sau Hoàng

hậu

ra khỏi Kim Lưu Điện,

khuôn

mặt đoan

chính ở

trước

mặt Thục phi vừa

rồi

cũng

hơi

trầm xuống,

ngẩng đầu

nhìn bóng

lưng Hoàng

hậu,

mở

miệng

liền

hô: “Hoàng

hậu,đợi

thϊếp

một

chút.”

Hoàng

hậu dừng bước,

quay đầu

lại

nhìn

nàng.

Hiền phi

bước nhanh

tới,

thấp giọng liền nói: “Hoàng

hậu,

chuyện ngày

hôm nay..”

Hoàng

hậu

nhìn chỉ sáo

(*指套)

trên

ngón

tay út,

như



như không

cười

cười: “Chờ đến khi

cácngươi bắt được

thích khách,

đã

có đám

người Đại Lý Tự điều

tra,

ngươi

cùng bổn

cung

cũng khônglàm

ra

loại

chuyện

trái

lương

tâm,

lúc

này

lại

chột dạ

cái gì

a?”

“Nhưng,

Thánh

thượng người ——”

Sắc mặt Hiền phi vẫn không

tốt như

trước,

có vài phần sợhãi* mơ

hồ.

(*Nguyên văn là 後怕 hậu phạ: sau chuyện xảy ra vẫn cảm

thấy sợi hãi.)

Hoàng

hậu

nhẹ

nhàng xoa đầu Văn Nhân An: “Thánh

thượng

muốn

như

thế

nào,

chúng

ta

cũng không

thể

can

thiệp,

cho dù ở đây đoán



cũng vô dụng.

Chờ

là được.”

Nói xong,

cất bước

muốn đi,nhưng

trước khi đi

lại quay đầu

nhàn

nhạt

liếc

nhìn Hiền phi,

nói,

“Có

lẽ

lời

này bổn

cung không

nênnói,

chỉ

có điều,”

Lời

nói đến đây,

ý vị sâu xa dừng

một

chút,

sau đó

mới

nói

tiếp: “Mấy

ngày gần đây,chẳng

lẽ

muội

muội không

cảm

thấy được…

danh

tiếng

của

ngươi và Đại

hoàng

tử



hơi quá

thịnh

rồi sao?”

Hiền phi cân nhắc lời Hoàng

hậu nói,

cảm

thấy

hoảng sợ,

trên mặt cũng không khỏi mang

theo vài phần do dự: “Hoàng

hậu nói là…”

Hoàng

hậu

rồi

lại không đáp,

chỉ

nhìn Hiền phi

một

cái,

sau đó kéo Văn Nhân An đi xa.

Hiền phi đứng sững

tại

chỗ,

Văn Nhân Hiên

thu vào

mắt,



chút

lo âu

tiến

lên vài bước,

đi đến bêncạnh Hiền phi gọi

một

tiếng: “Mẫu phi.”

Hiền phi

nhìn y,

nhíu

mày

lắc

lắc đầu,

thấp giọng

nói: “Cho dù

thế

nào,

hết

thảy đều do Hoàng

thượng định đoạt.

Giống

như Hoàng

hậu

nói,

hiện

tại

chúng

ta

lo

lắng

cũng không

có ích gì.”

Văn Nhân Hiên trầm tư một

lát:

“Vậy

nhi

thần

sai người

đến Đại Lý

Tự bên kia hỏi

tình

huống một

chút? Gánh hát

này

đã cho người bắt hết, nói

không chừng có

thể

tra ra cái

gì đó từ

miệng

bọn

họ.”

Hiền phi

thở dài

một

hơi,

gật đầu

nói: “Đi đi.”

Nói xong,

nhìn

theo

bóng

lưng

dần xa của

Văn

Nhân

Hiên,

qua

hồi lâu, mới theo Đại cung nữ

bên cạnh mình ngồi lên kiệu trở về

Vũ Lộ

Điện.

Lúc Lạc Kiêu

nhận được

tin Đức Vinh đế bị ám sát,

là đang

cùng Bình Tân Hầu ở

trong

thư phòng,khai báo

tiền

căn

hậu quả

chuyện Thái

tử sinh bệnh vài

ngày

trước đó.

“Trước đó mấy ngày là Thái

tử,

hôm nay lại là Hoàng

thượng,”

Bình Tân Hầu nhìn mảnh giấy

bébằng

hai ngón

tay,

mày nhíu chặt,

“Hôm nay,

chỉ sợ là muốn sinh

biến rồi.”

Lạc Kiêu

mở

ra

chụp đèn,

mảnh giấy dính

lửa,

rất

nhanh đã

hóa

thành

một

nắm

tro

tàn.

Hơi

nâng

mắtnhìn Bình Tân Hầu,

thấp giọng

nói: “Phụ

thân,

con

hiện

tại

muốn vào Đông Cung

một

chuyến.”

Bình Tân Hầu cũng nhìn

hắn: “Cổng cung lúc này đã đóng,

con làm sao đi vào?”

Lạc Kiêu

cười

nhẹ

một

tiếng: “Đương

nhiên sẽ không để

người bắt được

a.”

Bình Tân Hầu nhìn

bộ dạng của Lạc Kiêu,

thở dài một

hơi,

khoát

tay áo: “Mọi sự cẩn

thận,

chớ gây rắc rối ảnh

hưởng đến Hầu phủ cùng Thái

tử.”

“Nhi

tử đã

biết.”

Lạc Kiêu chắp

tay,

lúc này mới quay người đi ra.

Đang đi đến

trung đình

(*sânị trong nhà),

lại gặp Bạch

thị,

Bạch

thị nhìn

bộ dạng vội vàng,

chuẩnbị xuất phủ của

hắn,

trong lòng cũng rõ ràng một ít,

tiến lên vài

bước,

nhẹ nhàng

hỏi: “Như

thế nào đã muộn như vậy,

còn muốn xuất phủ?”

“Mẫu

thân.”

Lạc Kiêu

hô một

tiếng,

bên môi mang

theo nụ cười,

nói: “Có một số việc phải đi làm.”

Trong

con

ngươi

Bạch

thị

lóe qua chút chấn động, nhưng

lại săn sóc không hỏi nhiều, tiến lên chỉnh lại vạt áo

cho Lạc Kiêu, khẽ cười: “Làm việc thì làm việc, nhưng nhớ kỹ

làm

trong

khả

năng,

đừng

khiến bản

thân

mệt

nhọc.”

“Mẫu

thân yên

tâm,

nhi

tử

tự có chừng mực.”

Lạc Kiêu chân

thành nói.

“Được rồi,

vi nương

biết con có chừng mực.”

Bạch

thị lui sau một

bước,

nhìn nhi

tử sớm đã caohơn mình không ít,

cười một

tiếng,

“Đi đi.”

*

Từng

nhóm

Cẩm Y

Vệ ở

trong Hoàng cung tiến hành điều tra, nhất thời toàn bộ

Hoàng cung đều

ầm ĩ

huyên náo. Trong Đông Cung, Trương

Hữu

Đức vừa thay Văn Nhân Cửu

tiễn

đội

tuần

tra Cẩm Y

Vệ ra

ngoài, quay người đang chuẩn

bị trở lại

Thanh Lan

Điện, liền thấy một

bóng

đen

từ đầu tường bỗng nhiên nhảy xuống,

nhất

thời

trong lòng trầm xuống, suýt nữa giật mình hô

ra tiếng.

Nhưng

cũng

may,

trước khi

ông

làm ra phản ứng, bóng đen

kia

đã lập tức

rơi

xuống

cạnh

ông,

kéo

ông qua một bên, thấp giọng nói: “Công công đừng hoảng

sợ, là ta.”

Trương Hữu

Đức

sững

sờ một chút, sau đó

quay

đầu nhìn nhìn dưới ánh đèn không quá sáng sủa, hơi

kinh

ngạc

mà gọi một tiếng: “Thế tử?”

Lạc Kiêu gật đầu,

nhìn

chung quanh

một vòng: “Nơi

này không phải



nơi

nói

chuyện,

Công

công vẫn

là dẫn

ta đến

chô Thái

tử bên kia

a.”

Trương Hữu

Đức

nghe

xong

lời này cũng không đoái hoài đến những thứ khác nữa, vội vàng gật đầu,

dẫn

Lạc Kiêu vào Thanh Lan Điện.

Văn Nhân Cửu dĩ

nhiên còn

chưa

ngủ,

một

mình

ngốc

trong

tẩm

điện,

trên

tháp

lùn

bày một bàn cờ,

một

người

đánh

cờ dưới ánh nến, cũng là thú

vui tao nhã cực

kỳ.

Nghe

thấy

có người vén rèm đi

vào,

một tay vuốt ve

quân

cờ trong

tay,

chậm

rãi nâng mắt nhìn về

phía

bên

kia,

nhìn

thấy

Lạc Kiêu phía sau Trương

Hữu Đức, đuôi mày nhẹ nhàng nhướng

lên,

khóe

môi cong lên như có

như không,

nhưng biểu hiện rồi

lại

không

quá

mức kinh ngạc:

“Xem

ra phòng ngự trong Đông Cung này của Cô

quá mức lỏng lẻo, Thế tử

nói đến là

đến,

nói

đi là

đi,

ngược

lại

so với Bình Tân

Hầu

phủ của mình còn muốn ra

vào tự nhiên hơn mấy

phần.”

Bị

trêu ghẹo

trắng

trợn như

thế,

trên mặt Lạc Kiêu nhưng là một chút không được

tự nhiên cũng không có,

ngược lại nhìn qua Văn Nhân Cửu nhẹ gật đầu,

biểu

hiện

trên mặt lại có chút nghiêm

túc: “Thái

tử cùng

thần ngược lại là cùng nghĩ đến một chỗ.

Phòng ngự của Đông Cung này đúng là quá mức lỏng lẻo,



tâm

thì cũng

thôi đi,

nếu như có

tâm,

Điện

hạ

thân ở

bên

trong nhưng sẽ gặp nguy

hiểm.”

Văn Nhân Cửu hạ

quân

trắng *cộp* một tiếng xuống bàn cờ, sau

đó mới ngừng tay, xoay người

đi đến bên

cạnh

giường của mình ngồi xuống, híp mắt ngẩng đầu nhìn hắn: “Mới có

nửa ngày không

thấy,

da mặt của Thế

tử ngược

lại dày thêm mấy phần.”

Miễn

cưỡng

hỏi: “Không phải

ngươi đã

theo Hầu gia quay về Hầu phủ

rồi sao?

Như

thế

nào đêm

nay không ở

trong phủ

nghỉ

ngơi,

ngược

lại xông

tới

cung

cấm

này

của Cô?”

Lời

này vừa

nói

ra,

Lạc Kiêu

liền

lập

tức

hiểu

rõ,

xem

ra ghi

chép

rơi vào

trong

tay Hầu phủ

lúc

trướccũng không phải bút

tích

của Văn Nhân Cửu.

Chỉ

có điều



thể

cố ý đưa

tin đến

cho

hắn,

lại



chữ viết

tinh

tế

của

nữ

tử…

Liên

hệ đến

chuyện xảy

ra

hai

ngày

trước,

trong

lòng Lạc Kiêu

trồi

lên

một

cáitên.

Chỉ có điều,

nếu như quả

thật là nàng mà nói,

lại suy nghĩ

trước sau một chút,

hành

thích

hôm nay,

liền

thật sự có vài phần ý vị sâu xa.

Ý niệm trong lòng chuyển

vài vòng,

đang

chuẩn

bị nói ra

phỏng đoán của

mình

cho

Văn Nhân Cửu nghe, nhưng

vừa nhấc mắt, nhìn y

đang

dựa

giường, lông mi

khẽ

buông

cùng

khuôn mặt

được

ánh

nến làm cho nhu

hòa,

một

loại

xao động mơ hồi

lại

bắt đầu từng chút từng chút sôi trào.

Lạc Kiêu

cảm

thấy



lẽ

lúc

chiều uống

rượu say

còn

chưa

tỉnh

hoàn

toàn,

tại

thời điểm

này,

đứng ở

nơi đây,

lại

cảm

thấy



chút

men say.

Khẽ

mỉm

cười,

nhìn Văn Nhân Cửu

chậm

rãi

nói: “Thái

tử ở

chỗ

này,

thần dù

có đi,

lại



thể đi đến

chỗnào

a?”