Chương 10

Edit: Cục Cơm Nguội

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

“Cám ơn anh! Sao anh lại tới đây?"

Một người đàn ông trung niên khuôn mặt có chữ điền khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi cười tủm tỉm đi vào phòng hóa trang, chính là tổng đạo diễn của tổ tiết mục, đạo diễn Tần.

“Ngài đến cũng không nói trước một tiếng, làm tôi ứng phó không kịp, chai rượu cũng quên cầm theo… “

Tạ Hoài lần này đến nhóm chương trình rất khiêm tốn, đeo khẩu trang và đội mũ. Nhưng mà khi gần đến phòng thay đồ, hắn đã bị một vài nhân viên là người hâm mộ nhận ra.

Giám đốc Tần được nhân viên thông báo mới biết rằng ảnh đế đến đây.

Nhưng khi nhìn thấy tư thế của Tạ Hoài và Dịch Lam, ông sửng sốt: “Xin lỗi, tôi có làm phiền hai người không?”

Tạ Hoài bình tĩnh đứng thẳng người: “Không. Giám đốc Tần, đã lâu không gặp”

Giám đốc Tần đột nhiên quay lại, thu hồi nụ cười vừa rồi, giống như không có chuyện gì xảy ra với sự xấu hổ vừa rồi, ông nhiệt tình bước đến trò chuyện cùng Tạ Hoài, trong giọng điệu còn có chút nịnh nọt.

Nhưng Tạ Hoài vẫn chỉ cười nhạt, không nói nhiều. Giám đốc Tần hình như đã quen với thái độ của hắn, chỉ cùng Tạ Hoài hàn huyên vài câu rồi xoay người rời đi.

Dịch Lam ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, hình như giám đốc Tần có ý mời Tạ Hoài làm khách mời đặc biệt trong chương trình của họ... nhưng Tạ Hoài đã từ chối.

“Ơ, ai mua canh gà này vậy?”

Giám đốc Tần vừa đi khỏi, Ưng Thiên liền đem túi giữ nhiệt mà Tạ Hoài mang tới, mở nắp ra, khoa trương thốt lên: “Hầm rất lâu đó. Thơm quá."

Tạ Hoài liếc anh một cái: "Tôi mua."

Ưng Thiên cười đáp: "Ồ, cậu mua...”

m thanh đột nhiên dừng lại, anh bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Tạ Hoài, hành động bị đóng băng giữa không trung.

Vậy là…

Canh gà là Tạ Hoài đích thân mua?

Không cần phải nói cũng biết mua cho ai.

Ứng Thiên lặng lẽ liếc nhìn tiểu hồ ly đang vì canh gà mà hai mắt sáng lên, ho nhẹ một tiếng : "Được rồi... Anh cũng không thích canh gà lắm. Nào, Lam Lam, lại đây anh lấy cho một bát.”

Dịch Lam ăn canh gà xong, Ứng Thiên đi sang chiếc bàn bên cạnh và ăn bữa trưa đóng hộp của đoàn với Liên Miên.

Bộ dạng có vẻ tội nghiệp.

Dịch Lam thì sửng sốt, cậu không ngờ Tạ Hoài lại tới gặp mình, còn mang theo cả canh gà đến.

Nỗi xấu hổ vừa rồi đã bị cuốn đi, trong đầu tiểu hồ ly bây giờ chỉ còn canh gà.

Cậu nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào bát canh vàng óng trước mặt, thịt gà vừa mềm vừa trắng, điểm xuyết trên mặt nước là dâu rừng và hành lá, mùi thơm ngào ngạt tràn ngập căn phòng.

Tạ Hoài xoa đầu cậu: "Ăn đi, tôi đặc biệt làm cho cậu, ăn mừng chiến thắng đầu tiên của Lam Lam nhà chúng ta”

“Được!" Dịch Lam dùng sức gật đầu, bưng bát lên húp một ngụm.

Sung sướиɠ đến nỗi lộ cả tai hồ ly.

Một đôi tai to, lông tơ đung đưa đung đưa, vành tai màu hồng nhạt, trông vô cùng mềm mại đáng yêu.

Phần canh gà căn bản là đủ cho Ứng Thiên và Liên Miên thêm mỗi người một bát, nhưng hầu hết thịt gà đều vào bụng của Dịch Lam.

Tạ Hoài đã ăn rồi, nhưng hắn vẫn ngồi ở bàn, nhìn Dịch Lam húp canh gà.

Tâm trạng của tiểu hồ ly vui sướиɠ không nói nên lời, uống canh và ăn thịt xong, cậu gần như biến thành hình dạng ban đầu, thoải mái lăn lộn.

Nhưng Dịch Lam vẫn không quên sự nghiệp đóng phim của mình.

Sau khi ăn xong, cậu cầm kịch bản của mình lên, chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu phân cảnh tiếp theo.

Mà Tạ Hoài không biết từ lúc nào, cũng cầm trong tay kịch bản hôm nay cậu phải diễn, cúi đầu nhìn.

Đây là một bộ phim cổ trang, nam chính và nam phụ là tình địch, nữ chính và nam phụ đứng về chính đạo, nam chính là đặc công ngầm của tổ chức tội phạm nên không thể trực tiếp giải thích, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ chính đi theo nam phụ.

Mà ai từng xem nguyên tác của bộ phim điện ảnh này đều biết, nam phụ đứng về phía chính nghĩa lại là kẻ phản diện cuối cùng. Hắn là một tên cặn bã chuyên đi lừa gạt nữ chính và nữ phụ thứ ba.

Nữ chính chắc chắn là Tần Nhất Hạ, và nhân vật của Dịch Lam...

"Nam phụ?"

Tạ Hoài nhướng mày.

Dịch Lam chớp chớp mắt: “Ừm, chính là tên phản diện cuối cùng...”

Cậu không phản đối việc phân vai diễn, bất kể là vai diễn gì thì cậu đều có thể nhận, cố gắng diễn cho thật tốt.

Chỉ là tính tình của cậu cũng không giống tên nhân vật phản diện đạo đức này cho lắm.

Tạ Hoài gật đầu, liếc nhìn thời gian: "Còn một giờ nữa mới bắt đầu, có tập diễn trước không?"

Đôi mắt Dịch Lam sáng lên.

Cậu mới chỉ xem các tác phẩm điện ảnh và truyền hình của Tạ Hoài, nhưng chưa bao giờ xem Tạ Hoài diễn trực tiếp như thế này.

Mặc dù là một con hồ ly tinh suốt ngày ở nhà, hầu như luôn ở trong phòng từ nhỏ đến lớn nhưng Dịch Lam vẫn tự tin vào khả năng diễn xuất của mình.

Hơn nữa hai ván liên tiếp đều áp đảo người khác, hiện tại cậu có chút đắc ý.

Nếu cậu giỏi hơn Tạ Hoài ... Điều đó có nghĩa là cậu có thể giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất?

Dịch Lam giật giật lỗ tai: “Vậy anh Hoài, anh có định đóng vai nam chính không?”

Tạ Hoài lại nhếch mày:

“Không, tôi đóng vai nữ chính.”

Dịch Lam: "?"

Hả??

Cậu nhìn Tạ Hoài đứng dậy, cao hơn cậu nửa cái đầu, vai rộng, chân dài, nhìn xuống... Nữ chính - hào quang thực sự mạnh mẽ.

Dịch Lam nuốt nước bọt nhưng Tạ Hoài lại thấp giọng nói:

"Bắt đầu."

Đôi tai của hồ ly nhỏ rung lên.

Một giây tiếp theo, khóe môi cậu nở nụ cười như ngày xuân ấm áp, cậu nắm lấy tay Tạ Hoài ôn nhu nói: "Nhược Nhược, nơi này quá lạnh, theo anh trở về Linh Tiêu Sơn đi."

Tạ Hoài sững sờ nhưng sau đó khóe mắt của hắn hơi đỏ lên, âm thanh có chút trầm xuống: "Nhưng mà nếu như chúng ta thử lại, chúng ta chưa chắc không thể khuyên được Huyền Hoa quay đầu lại..."

Dịch Lam cau mày, cậu có một khuôn mặt vô hại, nhưng nụ cười lúc này dường như đang che giấu một âm mưu xấu xa nào.

Cậu thở dài: “Em vẫn tốt bụng như vậy... Nhưng em nên biết rằng, những người đã sa vào con đường tà ác sẽ không bao giờ quay đầu.”

Tâm trạng rất ổn định.

Rất tốt.

Dịch Lam tự nghĩ và cố gắng hết sức để kiềm chế những cơn sóng to gió lớn trong lòng.

Thật sự là... Tạ Hoài, người có đôi mắt đỏ và hàng mi đang rũ xuống, thậm chí khuôn mặt thường ngày xa cách và thờ ơ của hắn cũng trở nên dịu dàng, băng tan thành nước suối, hắn nói với giọng khàn khàn trước mặt cậu, ánh mắt hắn như đang cầu xin cậu.

Cậu biết rằng Tạ Hoài đang diễn.

Nhưng cậu vẫn... không chịu nổi sự va chạm này.

Vào thời điểm đó, Dịch Lam có một cảm giác khó hiểu rằng nếu Tạ Hoài yêu cầu cậu làm điều gì đó với vẻ ngoài này, cậu chắc chắn sẽ làm mọi thứ.

Sau khi diễn xong, tiểu hồ ly lập tức trở lại ngồi trên ghế, cầm kịch bản lên, dùng tập hồ sơ che mặt, như vậy mới có thể bình tĩnh lại chấn động trong lòng.

Mà biểu cảm của Tạ Hoài mấy giây sau mới trở lại bình thường, còn có tâm trạng xoa lỗ tai cậu:

“Tốt lắm.”

Lỗ tai của Dịch Lam bị hắn sờ như ù đi.

Một lúc sau, hồ ly nhỏ khẽ "ừm" một tiếng.

Ảnh đế .. thực sự đáng sợ.

Một giờ sau, vở diễn của ba người chính thức bắt đầu.

Dịch Lam lần này vẫn mặc đồ trắng, nhưng có những hoa văn lớn màu bạc được vẽ trên chiếc áo choàng trắng, phức tạp và lộng lẫy hơn nhiều so với bộ quần áo trong cảnh đầu tiên.

Tần Nhất Hạ mặc váy xanh lam còn Phù VĂn Nhạc mặc áo đen.

Màu sắc quần áo của cả ba hoàn toàn tương phản, ngụ ý vị trí tương ứng của họ.

“Đứa trẻ Dịch Lam này, thật sự có một đôi mắt tinh nghịch.” Tiêu Hồng Quang không khỏi ngưỡng mộ hai người ngồi cạnh mình trên ghế giám khảo.

“Làm tôi nhớ đến người đó khi cậu ấy mới ra mắt”.

Không cần nói tên, hai người bên cạnh cũng hiểu đó là ai.

Có rất ít diễn viên trong giới nổi tiếng nhờ những cảnh quay bắt mắt, nhưng vừa nói đến thì người ta sẽ biết, chẳng phải là nam diễn viên ba lần liên tiếp đoạt giải Kim Tinh sao ?

Mặc dù Tạ Hoài đã không xuất hiện ở bất kỳ tác phẩm nào trong hai năm qua và dường như đang nghỉ ngơi thì sự nổi tiếng của hắn vẫn không hề suy giảm.

Hắn đã tham gia một sự kiện từ thiện cách đây vài tháng và người hâm mộ của hắn rất phấn khích vì hắn đã lên xu hướng tìm kiếm ngay tối hôm đó...

Một sự tồn tại như vậy có thể kết hợp với sức mạnh và dòng chảy trong một cơ thể, không có nhiều trong vòng diễn viên này.

Tưởng Sóng gật đầu: “Có vẻ là như vậy, quả nhiên là ngươi của Ngân Hà.”

Vu Uyển tặc lưỡi: “Phù Văn Nhạc thì là như thế nào?”

Trước đó kỹ thuật diễn của Phù Văn Nhạc chỉ có thể đạt tới trình độ tiêu chuẩn, vì vậy bây giờ màn trình diễn của cậu ta có thể được mô tả là một mớ hỗn độn.

Tuy nhiên, nếu Phù Văn Nhạc biết suy nghĩ của Vu Uyển, cậu ta sẽ kêu oan cho đến chết —

Không phải cậu ta không muốn diễn tốt mà là khi cậu ta đứng trước mặt Dịch Lam và bị nhìn bằng ánh mắt cười như không cười đó, cậu ta ngay lập tức cảm thấy ớn lạnh toàn thân.. Khí thế lại càng ít đi.

Cuối cùng cậu ta cũng biết tại sao Đỗ Thiên Thu lại diễn như vậy.

Khi đối đầu với một người có kỹ năng diễn xuất cao hơn mình một bậc, cảm giác bị đè bẹp và áp bức gần như đập thẳng vào mặt cậu ta.

Ngay cả Tần Nhất Hạ bên cạnh cậu ta cũng có chút chịu không nổi, chứ càng đừng nói đến cậu ta.

Sắc mặt Phù Văn Nhạc đông cứng: "Nhược Nhược... Hôm nay anh rời đi, em đừng có..."

Đừng có cái gì?

Đầu óc Phù Văn Nhạc trống rỗng.

Dịch Lam lập tức diễn tiếp, cười một tiếng trầm thấp, sau đó vô cùng ôn nhu kéo Tần Nhất Hạ, trong mắt mang theo tình ý, thuyết phục cô: “Nhược Nhược, theo anh về nhà đi.”

Sau đó, dựa theo kịch bản, trên sân khấu đầy mây mù làm bằng đá khô, kéo Tần Nhất Hạ đến cạnh mình đi đến "Cổng Nam Thiên".

Cánh cửa này được xây dựng bằng các đạo cụ và xốp, cao khoảng ba đến bốn mét, trên đó có một tấm bảng “Nam Thiên Môn” màu vàng rực rỡ.

Tuy nhiên, ngay khi Dịch Lam chuẩn bị đi đến "Cổng Nam Thiên”, tấm bảng khẽ rung chuyển.

Trái tim Dịch Lam lỡ một nhịp, cậu đẩy mạnh Tần Nhất Hạ sang bên cạnh.

Trong giây tiếp theo, tắm bảng rơi xuống, tiếng hét của Tần Nhất Hạ vang vọng khắp hội trường.

Cùng lúc đó, máy làm đá khô kêu ù ù, nhả ra một lượng lớn mây giả, sương mù trên sân khấu bốc cao vài mét, phong tỏa hoàn toàn khung cảnh trên sân khẩu.

Khách mời, khán giả và đạo diễn trên khán đài hoảng sợ lần lượt đứng dậy, nhân viên nhanh chóng trấn an khán giả, đạo diễn Tần suýt chút nữa mất khống chế mà chạy lên sân khấu xem bên trong xảy ra chuyện gì.

Nhưng ông còn chưa đi được nửa đường, sương mù dần dần tiêu tán, tắm bảng "phịch" một tiếng rơi xuống đất, ở giữa đã bị vỡ đôi, chỗ vỡ được làm bằng gỗ nguyên khối, thậm chí còn làm trầy xước cả sàn sân khấu. Rõ ràng là trọng lượng không hề nhẹ.

Dịch Lam bình an vô sự đứng dưới tấm bảng, bên cạnh cậu có một bóng người cao lớn, hạ xuống cánh tay hắn vừa giơ lên.

Tạ Hoài ánh mắt nghiêm nghị, như lưỡi dao đảo qua tấm bảng trên mặt đất:

"Cái này là ai phụ trách?"