Quyển 3 - Chương 41-1: Cắt thịt đổi sự bình an (1)

Tiểu quan lại lau nước bọt bị phun trúng đầy mặt, khó xử và tủi thân nói: "Lục công chúa điện hạ, không phải tiểu nhân thật lòng không cho ngài xử lý giấy chứng minh, chúng ta kiếm chuyện với ai cũng không dám kiếm chuyện với người của vương phủ, nhưng vấn đề là, ngài muốn đặt cửa hàng này ở dưới tên của bản thân ngài, cái này thật sự không theo tiền lệ của chúng ta."

Bắc Cảnh tiếp giáp với nước ngoài, cho nên các thủ tục và hộ tịch đều bị thẩm tra tương đối nghiêm khắc, bình thường mà nói, chỉ có chủ hộ một căn nhà là có thể đăng ký kinh doanh sản nghiệp.

Nữ nhân muốn một mình kinh doanh cũng được, nhưng phải là quả phụ có nhà riêng, hoặc là xuất ra chứng minh hộ tịch năm đời ở nơi này.

Úc Mạt Nhi tuy nói là trắc phi vương phủ, nhưng nói cho cùng cũng chính là thê thϊếp, nàng ta vừa mới gả ra ngoài, rõ ràng không hợp quy định.

"Đây là ta dùng chính bạc trong đồ cưới của ta mở tiệm, dựa vào cái gì mà không thể để tên của ta? Ngươi đây là kỳ thị nữ nhân?" Hai tay Úc Mạt Nhi chống nạnh, phẫn nộ giống một con gà trống: "Ai nói nữ nhân nhất định phải dựa vào nam nhân các ngươi, cô nãi nãi ta mở tiệm chính là muốn chứng minh cho các ngươi thấy ai nói nữ tử không bằng nam!"

"Cái này..." Tiểu quan lại bị phun nước bọt á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nắm chặt bút của mình lúng ta lúng túng kiên trì nói: "Không... Không được, không có tiền lệ, ta phải hỏi đại nhân ở trên mới có thể quyết định, nếu không... Nếu không ta sắp bị mất chức..."

Tiểu quan lại có vẻ mặt sắp khóc òa lên, người xung quanh cũng bắt đầu chỉ trỏ, đại khái nói Úc Mạt Nhi ỷ thế hϊếp người, khó xử tiểu quan lại người ta.

"Các ngươi bị mù sao? Rõ ràng là bọn hắn làm khó ta có được hay không?" Úc Mạt Nhi tức giận đến nỗi mắt thiếu chút nữa phun ra lửa.

Dáng vẻ nàng ta không cam lòng yếu thế, dựa vào lí lẽ biện luận, ở trong mắt người có ý chí thấy ngược lại lộ ra sự rất tức giận.

"Điện hạ, cái này trắc phi Bắc Cảnh này rất thô bỉ."

Trong ghế lô tầng hai quán rượu, hai nam tử đứng ở trước cửa sổ thấy rõ rang trò hề xảy ra ở phía dưới.

Nam tử mặc áo gấm chắp tay phẩy quạt, mỉm cười bác bỏ lời người hầu của mình: "Thật ra ta cảm thấy nữ tử này rất có ý tứ."

Sau đó Úc Mạt Nhi náo loạn nửa ngày cũng không thể được như ý, cuối cùng đành phải khí thế hung hăng xông về vương phủ, tìm Cố Kình làm chủ cho nàng ta.

Cố Kình bị nàng ta bao vây chặt chẽ chỗ hành lang xuất phủ, nghe vậy, lòng hắn bình tĩnh nói: "Thϊếp thất đúng thực không có cách nào có được tài sản cố định riêng, ngay cả chủ mẫu quản lý việc nhà cũng chỉ có thể giữ đồ cưới của mình, đây là luật pháp quy định, tiểu quan lại không có vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp gây khó dễ."

Úc Mạt Nhi: "... Nhưng, nhưng ta là trắc phi vương phủ, nào có cùng cấp độ với thϊếp thất của người bình thường?"

Nàng ta chưa nói là, tương lai nàng ta sẽ còn là hoàng phi đại đế Kình Thương tuông lai, thậm chí là hoàng hậu, dù sao cũng không nên dùng thân phận thϊếp thất hèn mọn như thế để đối đãi với nàng ta!

"Trắc phi cũng là thϊếp thất, không có ngoại lệ, bản vương cho rằng khi công chúa tự xin gả vào đã nghĩ kỹ tất cả lợi hại được mất."

"Ta..."

Nhìn cặp mắt băng giá thâm thúy như nước xoáy lạnh lẽo của đối phương, nghe giọng nói vững vàng đến nỗi không có tình cảm chặp chờn chút nào của đối phương, trong thời khắc này, đột nhiên Úc Mạt Nhi vô cùng tỉnh táo ý thức được rằng nam nhân trước mắt này, chính là hoàng đế bày mưu nghĩ kế, lòng dạ ác độc, danh tiếng lập nước được lưu truyền từ nghìn đời trên sử sách, không thể giả được.

Hắn không như trong tưởng tượng của nàng ta, cũng không giống như tưởng tượng của vô số phim truyền hình tạo nên mà sẽ giận dữ vì hồng nhan, sẽ vì hồng nhan thành người cô độc si tình cả đời đau khổ.

Mà nàng ta cũng rất khó trở thành người may mắn phá vỡ lòng phòng bị của hắn.

Vậy khi nàng ta xuyên không đến thời đại này, rốt cuộc là vì cái gì?

Nàng ta dùng trăm phương ngàn kế tiến vào hậu viện vương phủ thì nên kết thúc như thế nào?

Úc Mạt Nhi kinh ngạc đứng ở dưới hiên, ánh nắng chiếu rọi khiến nàng ta cảm thấy đại não trống không, lạnh buốt khắp cả người.

Cố Kình đi vòng qua nàng ta, thả xuống một câu: "Chuyện ngươi mở tiệm, quản gia sẽ nói chuyện hợp tác với ngươi, có nhận hay không thì tùy ý ngươi."

Hợp tác?

Đột nhiên Úc Mạt Nhi hoàn hồn, nàng ta xách váy sắp đuổi tới hỏi đến cuối thì bị quản gia cản lại.

"Công chúa điện hạ, sản nghiệp trong nhà đều là lão nô quản lý, ngài đàm phán với ta là được."

Lão quản gia cười tủm tỉm, giống một pho tượng Phật Di Lặc hiền lành, ít nhiều đã vỗ về nội tâm rối bời của Úc Mạt Nhi.

Nhưng sự thật chứng minh, người cười càng xán lạn thì thường thường ý nghĩ xấu xa trong bụng càng nhiều!

"Chia thành chín phần và một phần? Trả lại ngươi chín mà ta một?! Ngươi đang nói đùa gì vậy?!" Úc Mạt Nhi vỗ bàn nổi trận lôi đình.

Lão quản gia cười sửa lại: "Công chúa chớ hoảng sợ, lão nô còn chưa nói xong, chín một chỉ là chia ra trong Bắc Cảnh, mở tiệm bên ngoài Bắc Cảnh thì tất cả thu nhập thuộc về vương gia chúng ta tất, không có liên quan gì với ngài."

"Ngươi...!"

Úc Mạt Nhi tức giận đến nỗi cả người run rẩy, thiếu chút nữa nàng ta đã giơ bình ngọc bác cổ trên kệ, tách hồ lô cho lão bất tử này!