Quyển 3 - Chương 42-1: Chất độc

Hơn nửa đêm, con bò già đã ngủ say, Phủ Y tóc trắng phơ lại bị người ta xách từ trong chăn ra tới chủ viện, còn dặn dò không cho phép lên tiếng...

Phủ Y nhìn vương gia mặt đen như diêm vương rồi nhìn vương phi ngủ vô cùng say sưa dưới ánh đèn lờ mờ, ông cực kỳ thức thời đè xuống lửa giận tràn đầy đi bắt mạch cho Úc Hoan.

Khi bắt mạch, nét mặt của ông dần dần nghiêm túc.

"Như thế nào?" Vừa ra khỏi phòng ngủ, Cố Kình liền hạ giọng hỏi.

Phủ Y vuốt vuốt râu, có hơi không hiểu: "Trong cơ thể vương phi thật sự có độc tố tồn tại, hơn nữa cùng một loại với độc trong người lục công chúa, nhưng mà trên phương diện liều lượng thì vương phi nhẹ hơn nhiều."

"Như thế nào mới có thể giải độc?" Hai mắt Cố Kình nặng nề đè xuống như sắp có mưa to gió lớn hiện lên.

Phủ Y lắc đầu: "Vương gia không cần lo lắng, độc này không bị kí©h thí©ɧ thì không gây chết người, hơn nữa có lẽ Vương phi đã từng uống giải dược, độc tố trong cơ thể của hắn đang chậm rãi bị hóa giải. Đợi vương phi tỉnh lại, không biết có thể cho lão phu mượn giải dược đi nghiên cứu?"

Cố Kình hơi cứng người, hắn vô thức nhớ tới thần dược của Úc Hoan.

Hắn từ chối: "Trên tay vương phi không có giải dược, có lẽ đúng lúc hắn ăn đồ ăn tương khắc với độc dược, giải dược chân chính thì đợi ngày mai bắt mật thám sẽ đưa cho ngươi."

Nghe vậy, Phủ Y nhún vai, tin hay không ông vẫn từ chối cho ý kiến.

Mặt trời lên cao lúc, Úc Hoan tinh thần sảng khoái tỉnh lại.

Cậu mặc áσ ɭóŧ tơ màu trắng phong phanh, cậu khư không có xương ôm lấy người ngồi bên đầu giường: "Ngươi đi tới quân doanh à?"

Cậu chỉ cảm thấy hôm nay nam nhân đến cực kỳ sớm mà không biết đối phương đã nhìn cậu cả một đêm không ngủ.

Cố Kình dùng đôi tay dài ôm chặt người cậu, vuốt ve mái tóc dài như thác nước của thiếu niên, ấm áp hỏi: "Hoan Nhi, khi nào ngươi biết mình trúng độc?"

Úc Hoan âm thầm giật mình: "Độc... Độc gì..."

"Nếu ngươi không biết mình trúng độc thì sao lại uống thần dược?"

"Thần, thần dược?"

"Hoan Nhi, ngươi nên nói cho a huynh từ sớm, ngươi có biết độc trong người Úc Mạt Nhi đã bộc phát, hôm qua nàng ta bị mật thám áp chế, muốn lừa ngươi xuất phủ."

Lượng tin tức trong câu nói của hắn quá lớn, đầu óc của Úc Hoan thiếu chút nữa không có trở về, cậu há to miệng, thông minh lựa chọn cách trầm mặc.

Nhưng mà đúng là cậu không biết nên nói cái gì.

Một người phụ thân hạ độc với một đôi nam nữ xuất giá của mình, kẻ đần đều biết mục đích của ông ta là cái gì.

Cho nên, hiện tại hai phu phu bọn họ, một người nghĩ cách gϊếŧ cả nhà kia, một người thiếu chút bị độc dược khống chế trở thành gian tế đánh cắp tình báo...

Như hai người nếu còn có thể tin tưởng lẫn nhau, thẳng thắn với nhau, vậy trước khi một bên mở miệng nên có dũng khí lớn bao nhiêu?

Đêm qua khi đột nhiên biết được tin tức này thì trong lòng Cố Kình tràn đầy sự sợ hãi và phẫn nộ.

Hắn phẫn nộ vì hoàng đế vậy mà phát rồ như thế, lãnh huyết vô tình, phẫn nộ vì lần này ông ta mang đến nguy hiểm cho Úc Hoan, đúng là ông ta ép cậu cầu hôn mình, càng phẫn nộ hơn là Úc Hoan giấu diếm hắn.

Nhưng khi hắn nhìn người vô tri vô giác nằm ngủ yên trong ngực hắn thì tất cả cảm xúc, cuối cùng đều bị sự đau lòng thay thế.

"Hoan Nhi, có phải ngươi đã biết rồi không?" Hắn không đầu không đuôi hỏi như vậy: "Cho nên, ngươi mới một bước cũng không chịu đi ra khỏi chủ viện, không chịu đi tới thư phòng của ta, càng không chịu đi theo ta xem xét quân doanh?"

Ánh nắng chiếu vào xuyên qua cửa sổ, bụi bặm trôi nổi trong không khí rất lâu không rơi xuống đất.

Thật lâu sau…

Úc Hoan nhẹ nhàng mở miệng: "A huynh, ngươi không cần kiêng kỵ ta."

Ai cũng không có tư cách để yêu cầu một người vì tình yêu mà buông tha huyết hải thâm cừu nối tiếp nhau mấy đời.

Cố Kình cũng không có tư cách thay thế tổ tiên các đời của hắn nói ra lời tha thứ.

Cố Kình không nói chuyện, hắn ở chung với cậu, lặng yên dùng điểm tâm, sau đó đọc sách, đánh đàn, cùng nhau phơi nắng.

Thẳng đến buổi chiều, nhóm ám vệ dẫn Úc Mạt Nhi và một người giả làm Úc Hoan, bắt mật thám trở về phủ, còn dẫn về tiểu vương tử Lê Phong nước Nguyệt Lê thì hắn mới đứng dậy.

Úc Hoan giữ chặt người hắn: "A huynh, ta đi gặp hoàng tỷ của ta."

"Được." Cố Kình nắm chặt tay của hắn: "Để Tiểu Sơn đi với ngươi."