Chương 1

Lục Chất vừa ra khỏi ngự thư phòng, lại có hai tiểu thái giám một đường đi cùng hắn ra khỏi Thừa Minh cung. Gã sai vặt canh ở cửa cung vừa thấy, vội vàng đem áo khoác đang phủ trên ấm lô khoác lên người hắn, sau đó mới khom người về chỗ.Một đoạn đường ngắn ngủi còn lại, hắn được thị vệ hộ tống, bước nhanh đến Cảnh Phúc điện.

Ngày xuân tháng ba, biết bao nhiêu loại hoa kì danh khoe sắc bên trong cung, từng cây từng cây trắng noãn, có cây xen hồng, nở thành một đoàn vô cùng rực rỡ.

Nhưng Lục Chất còn bận nhớ đến tiểu hoa yêu Tử Dung có thể còn đang nóng hầm hập bên trong Cảnh Phúc điện, không hề có tâm tư ngắm hoa.

Chuyện này còn phải nói ngược về năm ngày trước.

Sắc trời tối dần, Nghiêm Dụ An đứng ở cửa thư phòng nhẹ giọng hỏi vương gia có hay không muốn truyền thiện, lúc ấy câu chuyện cũng vừa vặn sắp kết thúc, Tam hoàng tử Lục Tuyên cũng gấp gáp trở về nhìn đứa con trai vừa được sinh ra trước đó mấy ngày cửa hắn, liền thuận thế cáo từ.

Lục Chất cùng Nghiêm Dụ An tiễn hắn đi, sau đó Nghiêm Dụ An đi gọi người bưng cơm tối lên. Lục Chất xoay người trở về thư phòng, liền thấy một người từ cái cây ngoài cửa sổ thư phòng ngã ra.

Từ ngày Lục Chất dọn vào Cảnh Phúc điện, ngoài cửa sổ ngư thư phòng của hắn có một chậu ngọc lan tím mãi không nở.

Qua mấy năm, đến năm nay mới giống như là không nhịn được nữa, từ đầu tháng ba liền bắt đầu tích góp sức lực trong đất mà nở ra một búp hoa nhỏ.

Qua năm sáu ngày, đóa hoa ngọc lan tím đã nở rộ, hương hoa cũng lan tràn khắp sân.

Cho nên gần đây Lục Chất mỗi lần vào sân ngự thư phòng, liền theo bản năng liếc nhìn cây hoa đấy.

Kì quái hơn nữa là, người ngã ra ngoài kia chỉ “ai ui” hai tiếng liền im bặt.

Lúc đó Lục Chất chỉ cho rằng đó là gã sai vặt do người nào đó không có mắt trong cung phái tới dò tin tức.

Hắn không có ý định để ý đến, chỉ chờ Nghiêm Dụ An đến xử lý, ai ngờ người ngồi phía sau chậu cây lại ô ô nghẹn ngào khóc, thanh âm không lớn, vừa nhỏ lại vừa yếu, nhưng trong viện yên tĩnh, nghe cực kì rõ ràng.

Lục Chất đi tới, lại thấy một thiếu niên đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Dưới bóng cây so với bên ngoài tối hơn một chút, thiếu niên lại rúc đầu vào đầu gối, khiến người ta không nhìn thấy dáng dấp hắn ra sao, chỉ biết hắn gầy yếu lại đơn bạc, mái tóc dài cũng chỉ che được bờ vai cùng bắp đùi.

Càng kì quái hơn nữa là, Lục Chất lại ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, mở miệng hỏi: “Đừng khóc, ngươi là người trong cung nào? Vì sao không mặc quần áo?”

Tiếng khóc thút thít của thiếu niên ngừng lại, cái đầu nhỏ khẽ lên, cằm rụt lại, cảnh giác nhìn hắn. Một lúc sau, đột nhiên làm ra vẻ mặt hung tợn, nói: “Ta, ta là yêu!”

Cái tư thế này, nhìn tiểu hoa yêu dù đang hoảng loạn vô cùng nhưng lại cố giả bộ, làm ra dáng vẻ giương nanh múa vuốt trước mặt, chiếc quạt xếp trong tay Lục Chất xòe ra lại khép vào mấy lần, trong mắt dần nhiễm ý cười.

Bước chân của hắn rất nhanh, nhưng lại ổn đinh, không để người khác nhìn ra sự vội vã. Tuy bên trong Thừa Minh Cung rất an tĩnh, chỉ có mấy thái giám cùng cung nữ gần như không hề tạo chú ý cho người khác đi lại, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Sắp đến Cảnh Phúc điện, Lục Chất từ xa liền nhìn thấy hai tiểu thái giám đứng một trái một phải trước cửa điện. Hai tiểu thái giám đứng xoay lưng về phía hắn, không giống cung nhân đứng nghênh đón, hắn liền hỏi gã sai vặt đi theo mình: “Mấy người đấy đang làm cái gì?”

Gã sai vặt cung kính đáp: “Bẩm Vương gia, tối hôm qua Nghiêm công công có nói muốn thanh lý đồ tết, có lẽ là đang phân phát.”

Vừa nói chuyện vừa đi, đã đến rất gần, hai tiểu thái giám nhìn dáng vẻ cũng chỉ mới bảy, tám tuổi, công việc buổi sáng được phân đến rất thanh nhàn, đang ra sức phân chia. Động tĩnh cũng không quá lớn, chỉ là lúc phân phát ngươi lấy của ta một ít, ta lại lấy của ngươi một chút, nhất thời không nhận ra Lục Chất đang đến gần.

Đợi đến lúc phát hiện đã muộn, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của tên sai vặt đi theo sau Lục Chất.

Hai người bị dọa sợ đến run lẩy bẩy, bọn họ vào Cảnh Phúc điện hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy giày của chủ tử – mà đáng ra cả giày cũng không thể nhìn thấy, thời điểm quỳ dưới đất chỉ có thể thấy một cái đế giày, cũng chưa từng thấy nô tài nào bất kính như mình, không muốn sống nữa sao?

Nghiêm Dụ An trông giữ bên trong Thùy Hoa môn, không biết chuyện hai tên tiểu thái giám bên ngoài thất lễ, thấy Lục Chất thì vội vàng nghênh đón, đi theo sau hắn, khom người bẩm báo: “Điện ha, tiểu công tử trong Lưu Xuân đình đã tỉnh.”

Lục Chất vừa thấy hắn đứng ngoài liền biết, hơi nghiêng đầu: “Đã biết. Tỉnh bao lâu rồi? Đại phu đã xem qua chưa, có vấn đề gì không?”

Nghiêm Dụ An nói: “Ngài vừa ra khỏi cửa một lát công tử liền tỉnh. Liễu đại phu đã đến xem bệnh, nói là không có gì đáng ngại, nhưng vẫn bốc một toa thuốc dưỡng thần, uống đến hết tháng tư thì sẽ khỏi hẳn.”