Chương 17

Tiểu hoa yêu đảo tròn con mắt: “…Không nghe hắn.”“Đúng rồi, ngoan lắm.” Lục Chất kéo cậu dậy, ôm người vào lòng, hỏi: “Vậy ngươi nên gọi ta là gì?”

Tử Dung chớp chớp mắt, sững sờ nhìn Lục Chất, một chút xíu nghi ngờ còn đọng lại trong lòng bất giác bay biến, không còn mống nào.

“Lục Chất!” Phiền muộn của Tử Dung đã bay sạch, cực kì cao hứng, liền học tập hành dộng của Lục Chất vào lúc trưa, nhẹ nhàng hôn một cái lên mí mắt hắn, hôn xong vẫn tiếp tục gọi: “Lục Chất Lục Chất Lục Chất!”

“Ngoan.”

Không thể để Tử Dung ngủ trong Lưu Xuân đình nữa, buổi tối, Lục Chất cho người dẫn Tử Dung đến phòng ngủ của hắn. Trong phòng cũng rất lớn, hai cái giường ngủ chỉ cách một tấm bình phong, cũng không cần lo Tử Dung gặp chuyện gì.

Lục Chất không biết một quyết định tùy ý của mình, lại khiến cho Tử Dung cực kì vui sướиɠ. Mặt cậu hồng hồng, ngồi khoanh chân trên chiếc giường vừa mới được trải chăn màn của mình, hỏi Lục Chất lần thứ ba: “Ngươi sẽ ngủ phía sau cái tấm này sao?”

“Cái này gọi là bình phong. Đúng vậy, ta sẽ ngủ ở phía sau nó. Không phải ngươi vừa mới thấy sao? Giường giống như đúc cái của ngươi.”

“Thấy mà.” Tử Dung cười, hai mắt híp lại, chỉ còn hai khe hở nhỏ: “Ta thấy rồi.”

Đang nói, Lục Chất bỗng nhiên đi về phía trước hai bước, đứng ngay đầu giường Tử Dung, cúi đầu, mặt không cảm xúc nhìn cậu: “Ngươi…” Lục Chất dừng một chút, đột nhiên cười bất đắc dĩ, thở dài, nói: “Cả người đều đầy mùi hương!”

Trong phòng ngủ của hắn bình thường không hay đốt hương, lỡ lộ thì sao. Nhưng tiểu hoa yêu đang cao hứng, chỉ mới vào có một khắc đồng hồ, liền tỏa ra mùi ngọc lan, khiến cả phòng đều là hương hoa.

Thế nhưng Tử Dung không thèm để ý nhiều đến vậy, thấy Lục Chất đến gần mình, lập tức bắt đầu leo lên người hắn, mềm nhũn dán vào, mặt cọ cọ vào cằm Lục Chất.

Lục Chất cũng ôm lại cậu, sợ cậu ngã, bỗng cảm thấy trước ngực có vật gì cứng cứng cộm lên, hỏi: “Cái gì vậy?”

Tử Dung xoa xoa chỗ trước ngực mình, cây ngay không sợ chết đứng, vô cùng hùng hồn nói: “Đây là lễ vật chính ngươi tặng cho ta đó nha, không phải ta lén lấy.”, đặc biệt nhấn mạnh vế sau.

À, hóa ra là cái ngọc bội ấy. Cái đấy dùng để treo ngang hông, tiểu hoa yêu này sao lại treo lên trước ngực đây?

Lục Chất nhịn cười, lại đưa tay vào tay áo cậu sờ sờ. Hình như nơi này có giấu cái khăn tay ban ngày hắn dùng để lau nước mắt cho tiểu hoa yêu đúng không ta?

Tử Dung chột dạ, liều mạng thu tay về phía sau, thấy Lục Chất càng ngày càng lấn tay, hoảng hốt, cậu không biết làm gì, nhớ tới đem hôm nọ, vội vàng thả mấy cánh hoa ngọc lan xuống giường, khiến hương thơm trong phòng càng nồng đậm, nói: “Cho ngươi, cho ngươi, cho ngươi cái này, ta, ta đổi đồ với ngươi, ta lấy của ngươi một món đồ, ta sẽ cho ngươi một, không, mấy cánh như vậy….”

Trong các cung điện, đèn đuốc dần được thắp lên, vẫn chưa đến giờ ngủ của các chủ tử, đây vốn là thời gian những hạ nhân bận nhất, nhưng trong Lưu Xuân đình lại rất im lặng, đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại không có chút tiếng người nào.

Lục Chất lúc này đang ngồi trên chủ vị, hai tay cầm một ly trà nóng, vô cùng nhàn nhã mà thổi hai cái.

Cách hắn ba bước chân, quỳ hai hàng bên trong là cung nữ cùng nội thị phục vụ bên trong đình, bên ngoài là các thái giám cùng cung nữ phụ trách các việc nặng như vẩy nước, lau nhà, quét dọn, quỳ đầy đất, Lục Chất thấp giọng nói một câu, lại truyền rõ ràng đến tai mỗi người.

“Ai nói trước?”

Bảo Châu quỳ gần hắn nhất rùng mình một cái, tất cả những suy nghĩ từ trước của nàng đều là Lục Chất đến hỏi nàng, nàng phải đáp sao cho đúng.

Nhưng bây giờ, ai nói trước? Nói cái gì? Từ lúc nào thì bắt đầu nói, nói bao nhiêu… Hai giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Bảo Châu rỉ ra, môi mím đến trắng bệch.

Nha đầu bị nàng đuổi tới thư phòng vừa dược Nghiêm Dụ An cùng hai tên thái giám mang đến, trong lòng Bảo Châu tức đến nhỏ máu, mang theo nàng ta bao lâu nay, chả lẽ không có tí tác dụng nào sao? Hôm nay hai người chưa từng nói chuyện với nhau, nàng căn bản không biết Lục Chất biết cái gì, không biết cái gì.

Nếu nha đầu chết tiệt kia khai hết ra? Chỉ là một đại nha đầu như nàng, dám ở trước mắt chủ tử nói luyên thuyên sao?

Bảo Châu kinh hãi chớp chớp mắt, rất nhanh liền hủy bỏ phỏng đoán này của mình.

Làm nô tài cũng có quy củ của nô tài, bây giờ tiểu nha đầu là cung nữ dưới trướng Bảo Châu, nàng hôm nay ở trước mặt chủ tử bán Bảo Châu, ngày mai ai biết nàng có vì những cám dỗ khác mà bán chủ tử không. Trong hoàng cung, người bán chủ cầu vinh là người bị mọi người kiêng kị nhất, bán đứng nàng, tiểu nha đầu sẽ không nhận được cái gì tốt.

Rất nhanh, Bảo Châu đã nghĩ xong, trong lòng cũng có thêm dũng khí. Lục Chất cũng chỉ vừa hỏi, nàng cắn môi, chuẩn bị đánh cược một lần.

“Điện hạ, nô tài nói.”

Mặt Lục Chất không có chút cảm xúc nào, cũng không khiến người ta nghe ra được cái gì từ giọng nói, chỉ bình tĩnh hỏi: “Ngươi tên gì? Tiến lên đây rồi nói.”