Chương 20

Ngọc Trụy là người đã trải qua dạy bảo trong Nội Vụ phủ, thời điểm đi theo Bảo Châu, nàng có thể chỉ là một tiểu nha đầu không có quyền phát biểu. Nhưng điện hạ nâng nàng lên, cho nàng phục vụ chủ tử, nàng cũng đã thể hiện ra khí thế của mình.Hơn nữa những viện khác không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong Lưu Xuân đình tối hôm trước, nhưng tất cả người trong một viện bị đổi ngay giữa đêm khuya, đã khiến cho mọi người nơm nớp lo sợ. Không nói đến việc, trong cuộc đại thay máu này, Ngọc Trụy là cung nữ duy nhất còn được ở lại, Hạ Vân cùng Thu Nguyệt đối với nàng tuyệt đối là kính sợ mười phần, hơn nữa trước khi được điều tới đây, các nàng còn bị Đại ma ma của Cảnh Phúc điện cùng Nghiêm Dụ An tự mình răn dạy, bây giờ chính là trước khi bước một bước phải nhìn đến ba bước, lòng tràn đầy sợ hãi, không dám sai sót điều gì. Khi phục vụ chủ tử, đều là cẩn thận từng ly từng tí.

Lục Chất đi ra ngoài rửa mặt, thấy hắn không chú ý đến ám hiệu của mình, Tử Dung dứt khoát đứng dậy, để cho mấy nha đầu kia thích làm gì thì làm.

Thời điểm chỉ còn lại áσ ɭóŧ bên ngoài, Hạ Vân nhìn thấy cái khăn lụa màu xanh lá đeo bên hông Tử Dung, nhẹ giọng hỏi: “Công tử, khăn tay này đã dùng vào ngày hôm qua, hôm nay thay cái khác được không ạ?”

Tử Dung nghe nàng nói vậy, liền đưa tay lên che, nói: “Đây là cái khăn hôm qua Lục Chất cho ta.”

Ta đã đổi đồ với hắn rồi, không phải ta lén lấy đâu.

Nghe vậy, Hạ Vân liếc mắt nhìn Ngọc Trụy hỏi ý.

Khăn tay là thứ một ngày đổi một lần, không có chuyện chủ tử ngày hôm qua dùng, ngày hôm nay lại tiếp tục mang theo.

Nhưng Ngọc Trụy nhìn dáng vẻ như đang nâng niu bảo bối của Tử Dung, hé miệng cười, nói với Hạ Vân: “Không có việc gì, cứ để im đấy, chủ tử cũng không đi đâu xa, không thấy có chỗ nào bẩn. Lúc người trong Tạo Chức cục tới lấy đồ, đưa mấy thứ khác ứng phó. Nhưng cũng chỉ trong hôm nay thôi, từ nay về sau những đồ dùng cá nhân của công tử, chúng ta sẽ tự mình lo liệu.”

Hạ Vân cùng Thu Nguyệt đáp vâng. Ngọc Trụy nói như vậy, hai tiểu nha đầu đều yên lòng, tỉ mỉ thay y phục cho Tử Dung.

Lục Chất đang ngồi đằng sau một cái bàn hình bát giác sơn vàng làm từ gỗ hải đường, thấy Tử Dung đi ra, chỉ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình: “Đến đây, ngồi xuống đi.”

Nghiêm Dụ An đi qua, dẫn cậu đến ngồi bên cạnh Lục Chất, Thuận Ý ngay sau đó liền đem theo một bát thuốc vào.

Tử Dung vừa nhìn thấy thuốc, mặt liền nhăn lại như khỉ, Lục Chất nhìn thấy có chút buồn cười, muốn dỗ cậu: “Uống chậm thôi, đừng để bị sặc. Uống xong…”

Không đợi Lục Chất nói hết, Tử Dung đã cầm chén thuốc lên, cướp lời: ” Uống xong ta sẽ đến thư phòng.”

“Hửm?” Lục Chất nhướn mày, nói: “Đi thư phòng để làm gì?”

Tử Dung đi thư phòng để làm gì, chẳng qua là cảm thấy Lục Chát nhất định sẽ đến thư phòng, muốn đi theo hắn thôi.

Thế nhưng Lục Chất có lòng muốn trêu người ta, hỏi một câu như vậy, xem xem Tử Dung trả lời thế nào thôi. Ai ngờ Tử Dung lại thoải mái đáp, trong mắt là một biển nhu tình, nhìn bộ dáng đó, giống như nếu không phải trong tay còn đang cầm chén thuốc, đã sớm nhào vào ngực Lục Chất cọ cọ rồi: “Ta muốn đi theo điện hạ, điện hạ làm cái gì, Tử Dung sẽ làm cái đó.”

Nghiêm Dụ An lập tức bị cậu chọc cười, còn xuýt chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng, khụ khụ ho khan một cái hòng che dấu.

Tử Dung vẫn hồn nhiên bịt mũi uống sạch thuốc, sau đó qua loa để Lục Chất đút cho cậu ăn thêm mấy thứ khác, liền lập tức kéo tay áo Lục Chất, nói: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

Tử Dung chớp chớp măt: “Đi thư phòng nha…”

Khóe miệng Lục Chất khẽ nâng lên, dùng giọng nghiêm trang, nói: “Ta còn chưa nói ta muốn đến thư phòng. Hôm nay ta có rất nhiều chuyện phải làm, Dung Dung nếu muốn đến thư phòng như vậy, thì để Ngọc Trụy dẫn ngươi đi đi.”

Tất cả cung nữ thái giám trong phòng đều đồng loạt mím môi cúi đầu, Tử Dung lại bị Lục Chất nói cho nghẹn lời, há miệng ra lại không biết phải nói gì.

Lục Chất lại làm ra vẻ giống như không có chuyện gì, rất tự nhiên mà vẫy tay, ra hiệu cho người hầu chuẩn bị đồ, sau đó ngoảnh mặt lại nhìn Tử Dung, chờ cậu nói chuyện.

Tử Dung luồn tay vào tay áo của Lục Chất, nắm cổ tay Lục Chất đang giấu ở bên trong, giống như đang xấu hổ, mặt hồng hồng, lại giống như bị chọc đến nóng nảy, qua một lúc, mới nói ra được hai chữ: “Người xấu.”

Lần này Lục Chất rốt cuộc không nhịn được, cười một tiếng, giơ tay xoa xoa đầu Tử Dung: “Được rồi, ta là người xấu nhất.”

Tử Dung ra vẻ ta rất tức giận, thở phì phò mấy cái, sau đó, ngồi lên đùi Lục Chất, rúc vào ngực Lục Chất, choàng hai cánh tay nhỏ qua cổ Lục Chất, bĩu môi nói: “Vậy ngươi phải bồi thường cho ta.”

Lục Chất vô cùng nghiêm túc đáp ứng: “Bổn cung sẽ bồi thường cho Tử Dung.”

Nói xong, hai người cùng cười lên, náo loạn thêm một lúc, Lục Chất mới đứng dậy, Tử Dung ôm hắn thật chặt, hắn cũng không thả Tử Dung xuống, ôm người đi đến thư phòng.

Vào lúc nghỉ ngơi, Nghiêm Dụ An đến nói chuyện về sinh nhật của trưởng công chúa Cố Luân, nói buổi chiều Tạo Chức cục sẽ cho người đưa lễ phục tới, để cho Lục Chất thử trước, nếu không vừa còn có thời gian chỉnh sửa.

Buổi chiều Đại hoàng tử đến gặp hắn. Lục Lân lúc sáng đã tiến cung thỉnh an thái hậu cùng hoàng đế, Thái hậu giữ hắn lại dùng ngọ thiện, sau đó mới đến Cảnh Phúc điện. Lục Chất liền rút gọn thời gian thử đồ lại, đến gặp Đại hoàng tử.

Lần này Lục Lân vào cung vẫn không mang theo Vương phi của mình, nói là nàng bị phong hàn, vẫn còn đang tĩnh dường. Không tiện vào cung, sợ lây cho hoàng đế cùng thái hậu.

Lục Chất cũng biết, Lục Lân không hề thích cửa hôn sự này. Nhưng là anh em ruột thịt với nhau, hắn làm sao lại không mong đợi Lục Lân được hạnh phúc, nhưng người cũng đã cưới vào rồi, chỉ có thể tận lực khuyên nhủ.

Hắn một lòng muốn khuyên bảo Lục Lân, hai người nói chuyện với nhau lâu hơn một chút. Tử Dung ở trong phòng không thấy hắn tới, trong lòng rất khẩn trương, lại không biết làm gì, chỉ có thể nằm im trên giường, nhìn lên tấm trướng tinh xảo phía trên đến xuất thần.

Trước khi đi, Lục Lân nói với Lục Chất; “Ngươi không cần bận tâm đến chuyện của chúng ta, chuyện của ngươi mới là khẩn cấp. Lần trước lão Tam đã đến đây…. Ý định của cô mẫu, chúng ta cũng biết đại khái, chính ngươi cũng phải hiểu, trong thời gian này, tất cả đều phải thận trọng.”

Lục Chất rũ mi mắt: “Đại ca, ta hiểu.”

Trắc phi của thái tử đã được định, là đích nữ được cưng chiều của Ngự Tiền Lưu thị, chính phi cũng đã được định, là con gái lớn của Cung thân vương, thuộc chi của thái hậu.

Giai quý phi không tiếc đem vị trí Thái tử phi nhường lại cho phía thái hậu, hy sinh cơ hội để củng cố quyền lực cho mẫu tộc của mình, chỉ để áp chế dòng chính của Lục Chất, tình thế như vậy, Lục Chất thực sự không có quyền lựa chọn.

Trưởng công chúa Cố Luân vô cùng để ý đến già trẻ tôn ti, trong mắt nàng khác biệt giữa đích với thứ chính là khác biệt giữa trời với vực.

Tiên hậu chỉ có hai hoàng tử là Lục Lân cùng Lục Chất, Lục Lân bị tàn tật, đã mất duyên với ngôi vị hoàng đế. Những hoàng tử còn lại, trong mắt nàng, chỉ có Lục Chất là đủ tôn quý.

Cành ôliu công chúa Cố Luân đưa cho, bọn họ chỉ có thể nhận.

Kéo dài hai năm, về sau đến phủ công chúa, chuyện này nhất định sẽ bị lôi ra. Lục Chất đối với chuyện này luôn rõ ràng, hôn sự của hắn, cho dù không phải đích nữ của công chúa, cũng sẽ là con gái một gia tộc hiển hách nào đó.