Chương 7

Thời gian cũng chưa được lâu lắm, cơm tối chưa được bưng đến, Bảo Châu cũng chưa tới. Tiểu hoa yêu một mình cuộn tròn bên mép giường, mặt hướng ra cửa, đỏ mắt nhìn chằm chằm vào hắn.Lục Chất bị ánh mắt ỷ lại hoàn toàn của hắn khiến cho cứng người, tiểu hoa yêu thấy hắn không đến bên cạnh mình, liền bò dậy ngồi quỳ trên giường. Khóe mắt so với khi vừa mới tỉnh còn đỏ hơn, hai tay đưa về phía Lục Chất, âm thanh run run, dáng vẻ cực kì đáng thương: “Muốn ôm…”

Lục Chất bị ánh mắt ỷ lại hoàn toàn của cậu khiến cho cứng người, tiểu hoa yêu thấy hắn không đến bên cạnh mình, liền bò dậy ngồi quỳ trên giường. Khóe mắt so với khi vừa mới tỉnh còn đỏ hơn, hai tay đưa về phía Lục Chất, thanh âm run run, dáng vẻ cực kì đáng thương: “Muốn ôm…”

Ánh mắt của Lục Chất nhu hòa nhìn thẳng vào cậu, chậm rãi đi tới, một tay ôm ngang, một tay để lên sau cổ tiểu hoa yêu, đem cái tên đang vừa khóc thút thít vừa đòi ôm kéo vào trong l*иg ngực, tựa cằm lên đầu cậu chà xát mấy cái, lại không làm gì được người ta, đành thở dài, nhẹ giọng nói: “Ai dạy ngươi khóc lóc như vậy?”

Câu nói này của hắn rất nhu hòa, không nghe ra tí trách móc nào, đến cả Tử Dung, một chút gió thổi cỏ lay cũng sợ, cũng không thèm để ý, còn vô thức nũng nịu ưm ưm hai tiếng, Lục Chất đến gần cũng vòng tay, ôm lấy Lục Chất, mặt dán trên vai hắn, dùng sức cọ cọ hai cái, sau đó thở ra một hơi thật dài, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn, mềm nhũn dính ở trên người Lục Chất.

Lúc Tử Dung lên cơn sốt, khóc mê man không ngừng, Lục Chất thường xuyên ôm cậu như vậy. Lúc đó Lục Chất cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ nghĩ là cậu vừa mới đi ra từ bên trong cây ngọc lan, còn chưa quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, mới có thể dính người như vậy.

Nhưng bây giờ người này đang thanh tỉnh, thơm thơm mềm mềm, vẫn như lúc trước không thấy được hắn liền gấp đến nỗi muốn khóc, đỏ mắt nhìn cửa chờ hắn, lúc hắn vừa vào liền giơ tay đòi ôm.

Lục Chất bỗng đột nhiên được hưởng sự tín nhiệm cùng lệ thuộc một cách vô điều kiện như vậy, thật ra trong lòng rất hưởng thụ, nhưng lại có chút không biết làm sao.

Luôn cảm thấy, hắn có chút gánh không nổi sự phụ thuộc như vậy.

Hắn nuốt nước bọt, cục xương trong cổ họng nhảy lên nhảy xuống, từ từ, đợi trong lòng không còn rối loạn như vậy nữa, mới nhẹ giọng hỏi Tử Dung: “Còn cảm thấy khó chịu không?”

Tử Dung được hắn ôm là thấy đủ rồi, lập tức lắc đầu: “Không khó chịu.”

“Ừm.” Lục Chất vuốt vuốt lại những sợi tóc sau khi ngủ bị rối lên cho cậu, “Thế có đói bụng không?”

Tử Dung lại lắc đầu.

Sau đó Lục Chất mới nhìn thấy những đồ ăn cung nữ mang vào cho cậu trước đó, cháo Tử Dung cũng không động đến, cũng chưa uống một ngụm trà nào. Lục Chất liền nắm cằm cậu, làm cho cậu ngẩng đầu lên, nghiêm mặt hỏi: “Vì sao lại không ăn cái gì?”

Tử Dung sợ nhất là bị hắn mắng, liền vội vàng giải thích: “Ta không đói bụng… Ta, ta không muốn ăn đồ, mấy thứ đó… Ta không…”

Cậu nói lung tung rối loạn, nhưng Lục Chất vẫn nghe ra: “Không cần ăn cái gì?”

“Đúng vậy!” Tử Dung thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày trước uống thuốc thì cũng được, bây giờ lại bắt cậu ăn mấy cái thứ dòm chưa từng thấy này, chính là muốn cái mạng nhỏ của cậu luôn.

Lục Chất cho cậu ngồi lên đùi mình, sau đó ngồi lên giường, xoa xoa gáy của cậu. Đối với tiểu hoa yêu này, hắn có chút không biết làm sao, nói: “Chính ngươi biết là tốt rồi, ta thực sự không hiểu rõ được.”

Mười mấy năm trước, Tứ hoàng tử trong thâm cung này để có thể sống sót đã phải cố gắng rất nhiều. Hắn sinh ra ở trong hoàng tộc tôn quý nhất, thế nhưng số mệnh lại không yêu quý hắn như tưởng tượng. Bị tầng tầng lớp lớp tường vây trong hoàng cung nguy nga, không có mẫu phi che chở, không có sự quan tâm của hoàng đế, giống như bông hoa đáng lẽ ra nên được bảo vệ ở trong l*иg ấm, lại nở rộ một cách hoang dã giữa mùa đông.

Những năm đó, hắn chỉ học được cách tự bảo vệ bản thân, còn cách để quan tâm đến một người khác, Lục Chất lại không quá hiểu.

Hắn rất sợ mình chăm sóc không tốt cho tiểu hoa yêu nhìn qua vô cùng yếu ớt này, Lục Chất nghĩ, nếu lớn lên ngoài cửa sổ thư phòng mình, thì coi như đã kết một đoạn thiện duyên, sớm tụ sớm tan. Giúp cậu dưỡng bệnh cho khỏe, sau đó đưa cậu trở về thế giới của cậu thôi.

Thế nhưng lại rất kì quái, vì sao lại… Vì sao lại có thể ỷ lại vào mình nhiều như vậy chứ? Hắn có gì tốt chứ, Cảnh Phúc điện nhìn thì đẹp đẽ tinh tươm, thân phận hoàng tử nhìn sang quý, nhưng hắn bốn bề đều là địch, người trong kinh thành có ai không biết?

Hắn cũng không biết suy nghĩ của mình quá thế tục, tiểu hoa yêu núp trong cây ngọc lan lén lút nhìn hắn bốn năm năm, dùng toàn sức lực nở ra một bông hoa cho hắn ngắm, cũng không phải vì biết mẫu phi của hắn là ai, lại không phải bởi vì hắn quyền thế lớn nhỏ, chỉ bởi vì trong mùa đông, lúc hắn rảnh rỗi, nói một câu tự nhủ: “Thời gian trôi qua nhanh như vậy, đã bao nhiêu năm rồi, không biết cây ngọc lan ngoài cửa sổ khi nào mới nở hoa?”

Tuổi không đủ lớn, linh lực cũng không cao, tiểu hoa yêu liều mạng nở ra một bông hoa vào mùa xuân, kết quả chính là phát sốt năm ngày năm đêm. Thuốc của Lục Chất không cứu được cậu, mà chính là do cậu được Lục Chất ôm chặt trong ngực, không bỏ được, liều mạng vực dậy, thu về một tia khí tàn, mới dần dần tác động vào linh hồn.