Chương 54

“Tôi muốn thấy con bé, các anh bắt con bé dựa vào cái gì không cho gặp.” Lý Phiêu nhìn đám cảnh sát.

“Cô ta là trọng phạm nên không thể gặp.”

“Tội gϊếŧ người có thể gặp, cô ấy vì sao không thể?” Thiệu Hiền nói vào.

“Không thể là không thể.”

“Muốn tiền sao! Tôi cho các anh.” Thiệu Văn đưa ra tờ chi phiếu.

“Tôi nói cấp trên tôi không cho gặp.”

“Tuyết Nhu có cách nào không?” Thiệu Văn quay đầu hỏi.

“Có.” Vương Tuyết Nhu lấy di động gọi ai đó.

“Thế nào?” Thiệu Văn lo lắng hỏi.

“Bất quá lát nữa gặp Ngôn Lâm sẽ biết.” Vương Tuyết Nhu lo lắng đáp.

“Cô ta tới đây làm gì?”

“Em cũng không biết, cô ấy đã gần tới rồi.”

“Mẹ nuôi chờ một lát sẽ có thể gặp Thiệu Đường.” Thiệu Văn an ủi lão ba cùng mẹ nuôi.

“Ngôn Lâm đến rồi.” Vương Tuyết Nhu chỉ ra ngoài cửa.

“Ân”

“Lâm.”

“Ân, các người cùng vào đi.” Ngôn Lâm nói xong liền đi vào

Lý Phiêu cùng mọi người đi vào nhìn Thiệu Đường đang ngồi bên trong.

“Đường, thế nào? Không có việc gì chứ?”

“Cô vì sao lại trộm tài liệu của công ty.” Ngôn Lâm không kiên nhẫn hỏi.

“Tôi nói rồi tôi không có làm.”

“Cô không trộm sao? Vậy là ai?”

“Cô là ai?” Thiệu Đường nhìn người xa lạ trước mặt mình.

“Tôi là người ở Ngôn Thị, Ngôn Lâm.”

“Mẹ nuôi,mọi người trước đi ra ngoài được không? Con có chuyện muốn nói với cô ấy.”

“Nhưng…”

“Mẹ nuôi, Đường không sao đâu, chúng ta ra ngoài thôi.” Thiệu Văn lo lắng nhìn Thiệu Đường.

“Được rồi! Đường Đường, con nhất định sẽ không sao, sẽ không có việc gì đâu.” Lý Phiêu trước khi ra ngoài hướng Thiệu Đường an ủi.

“Cám ơn mẹ nuôi.” Thực xin lỗi đã làm mẹ nuôi phải lo lắng cho tôi.

“Nói đi, muốn cùng tôi nói cái gì?” Ngôn Lâm nhìn Thiệu Đường.

“Không phải tôi lấy, văn kiện ở văn phòng Nặc không phải tôi lấy.”

“Ai có thể chứng mình?”

“Tôi…thực sự không có làm.” Thiệu Đường không biết nên nói thế nào.

“Không có? Vậy cô muốn tôi tin tưởng cô sao?” Ngôn Lâm cười lạnh.

“Tôi chỉ có thể nói tôi không có lấy tài liệu đó, có một vị thư kí kêu bên ngoài có người tìm tôi, tôi liền ra, cơ bản tôi chưa có chạm qua sấp tài liệu đó, còn có tôi bị bắt cóc! Hôm nay tôi mới được thả, vừa ra đã bị cảnh sát bắt.” Thiệu Đường lấy tay ôm đầu.

“Cô thích Nặc sao?”

“Ân”

“Hừ. Tiểu lưu manh? Cô nói thì dễ, có một số việc cô làm ra không thể chối cãi.”

“Cô nói cái gì?” Thiệu Đường phẫn nộ.

“Nói cái gì? Cô muốn tôi nói gì? Cô không cần giả đò nữa, đừng đóng kịch. Ngày mai chúng tôi chính thức khởi tố cô.” Ngôn Lâm khinh bỉ nhìn Thiệu Đường.

“Tôi muốn gặp Nặc.”

“Muốn gặp Ngôn Nặc? Muốn em ấy giúp cô? Tôi đã cho em ấy nghỉ ngơi vài ngày, em ấy không còn quản lí công ti nữa, nên cô chuẩn bị ngồi tù đi.” Ngôn Lâm nói xong liền chuẩn bị rời đi.

“Tôi cũng không sợ ngồi tù, điều duy nhất tôi sợ là cô ấy không tin tôi, hận tôi!” Thiệu Đường chậm rãi ôm lấy đầu.

“Hằng, cô ấy thế nào?” Ngôn Nặc ngồi ở sô pha nhìn Ngôn Hằng.

“Chị cả hôm nay đi gặp cô ất hơn nữa chị ấy còn nói sẽ khởi tố cô ấy. Chiều mai ra tòa.”

“Nhanh vậy sao???”

“Chị cả nói phải nhanh về Mỹ nên…” Ngôn Hằng nhìn sắc mặt tái nhợt của chị mình lo lắng.

“Sao có thể như vậy, chị muốn gặp cô ấy.”

“Được em giúp chị.” Ngôn Hăng lấy điện thoại nói mấy câu rồi cúp máy.

“Chị, em đưa chị đi.”

=== ====== ========

“Chị, vào thôi.” Ngôn Hằng nói.

Ngôn Nặc hít sâu rồi đẩy cửa ra lẳng lặng nhìn Thiệu Đường.

“Đường….”

Thiệu Đường chậm rãi ngẩng đầu nhìn Ngôn Nặc “Nặc” Thiệu Đường chuẩn bị ôm Ngôn Nặc nhưng bị người canh gác chặn.

“Nặc, tôi không có lấy tài liệu, tôi không có ăn cắp.” Thiệu Đường kích động nắm tay Ngôn Nặc.

“Em tin Đường. Đường…” Ngôn Nặc kinh ngạc nhìn cánh tay Thiệu Đường đầy vết tiêm.

“Tôi…” Thiệu Đường nhìn tay mình không biết nên giải thich thế nào.

“Đường sử dụng thuốc phiện.” Ngôn Nặc che miệng không tin vào mắt mình.

“Tôi không có…” Thiệu Đường phủ nhận nhưng không kịp thanh minh.

“Vậy nơi đó…”

“Nặc, tin tôi đi nha.” Thiệu Đường lấy ống tay che lại.

“Đường muốn em tin như thế nào…Đường…” Ngôn Nặc không nói được lời nào kích động xông ra ngoài.

“Chị…” Ngôn Hằng vội vàng đuổi theo.

“Tôi không có mà! Vì sao không tin tôi.” Thiệu Đường ôm đầu, bắt đầu nước mắt cũng rơi dần nhiều.