Chương 59

“Cô tìm tôi? Chắc đã suy nghĩ thông suốt.” Ngôn Hằng nhận được điện thoại từ nơi Thiệu Đường bị giam liền chạy như bay đến.

“Đúng, tôi có thể ra ngoài sao vậy cậu làm như thế nào?”

“Cô không cần lo lắng, lát nữa có cảnh sát dẫn cô đi tới nơi giam khác, lúc đó tôi sẽ có cách.” Ngôn Hằng có vẻ rất chắc.

“Nga.” Thiệu Đường nhìn Ngôn Hằng gọi điện cho ai đó.

“Chờ một chút có hai xe cảnh sát, cô phải biết làm sao rồi chứ?”

“Được.”

Ngôn Hằng lấy bật lửa nhìn có vẻ rất mắc tiền đưa cho Thiệu Đường “Đây là chị tôi tặng sinh nhật tôi, nay tôi tặng lại cho cô.”

“Cám ơn cậu.”

“Không cần cô cám ơn, chỉ cần về sau đối tốt với chị tôi là được.”

“Đương nhiên rồi.”

“Đúng rồi, chút nữa có người đưa cô tới một nơi rất an toàn, tới đó sẽ có người đón cô. Người đó sẽ mang cô đi huấn luyện.”

“Ừh.”

“Hy vọng lúc cô trở về đã thành một người khác.”

“Nhất định rồi, Nặc ở ngoài sao?” Thiệu Đường vẫn là lo lắng cho Ngôn Nặc.

“Chị tôi thì có tôi lo rồi hơn nữa chị ấy không biết hôm nay cô sẽ trốn tù.”

“Vậy cũng tốt.”

“Được, thuận buồm xuôi gió năm năm sau gặp lại.” Ngôn Hằng đứng ở cửa nhìn Thiệu Đường lên xe rồi hướng công ty mà đi.

“Lúc đến nơi sẽ có lão đại đón cô.” Người ngồi trong xe nói với Thiệu Đường. Thật không rõ vì sao mình chỉ là một tên lưu manh nhỏ nhoi vì sao lại được coi trọng như vậy? Có lão đại đón mình.

“Ân, cám ơn.”

Thiệu Đường nhìn ngoài cửa sổ cây cối trùng điệp “Nặc, hy vọng em chờ tôi!”

“Đã đến.”

“Tôi biết rồi.” Thiệu Đường hoàn hồn phát hiện xe đang ở cạnh một chiếc du thuyền.

“Lão đại.” Thiệu Đường nhìn bọn họ đối với một người đang xuống thuyền rất cung kính thì đã đoán được thân phận của hắn.

“Ngôn thiếu gia nói chính là cô ta?” Tuy Thiệu Đường rất giống nam nhưng vị lão đại liền nhìn ra Thiệu Đường là nữ.

“Ân.”

“Tôi biết rồi, trước các người trở về với nhị tiểu thư đi.”

“Đã biết! Nhưng nơi đó đã có Lão Mười Hai rồi.” Lão mười bốn muốn nói lại thôi.

“Tôi sẽ giải quyết! Các người đi trước đi.”

“Vậy bọn tôi đi trước! Thiếu gia nói anh đem hết toàn lực huấn luyện cho cô ấy, võ, lễ nghi cái nào cũng phải biết.”

“Thiệu Đường.”

“Ân.”

“Nga, cô có thể gọi là A Nhất.”

“Ân, mà các người tới mười bốn người sao?” Thiệu Đường rất ngạc nhiên.

“Đúng vậy, đó là biệt danh bọn tôi gọi với nhau.”

“Vậy tôi có tới mười hai mười ba vị sư phụ sao?” Thiệu Đường không vui.

“Không phải, bởi vì thân phận cô có chút đặc biệt nên có thể gọi bọn tôi bằng tên.”

“Nga.” Thiệu Đường gật đầu.

“Không nói nữa, Thiệu Đường lên thuyền đi.”

Gió biển thổi từ từ. Nhìn A Nhất đang mang kính, thật lợi hại trời lạnh vậy sao có thể mặc phong phanh như thế. Không lạnh hay sao? Thiệu Đường nhìn lại quần áo mình, bên ngoài có áo gió nên thử cởi bỏ hai nút. Không ngờ chưa tới hai phút liền cài lại, rất lạnh nha. Chịu không nổi đâu.

“Đến rồi, xuống đi. Chút nữa có người dẫn cô đi xung quanh.” Du thuyền đang ở trên một hòn đảo nhỏ.

“Nga, cám ơn.”

“Anh trở về đất liền đi.” A nhất nói với người lái thuyền.

“Đã biết.”

“Không có việc gì thì có thể ngồi tán gẫu không?” A nhất ngồi xuống trên mặt cát.

“Ân.”

“Kỳ thật cô đừng khẩn trương, đây là đảo nhỏ từ đầu bếp đến quản gia không tới mười lăm người, cho nên đừng đặt áp lực cho bản thân.”

“Đã biết.” Thiệu Đường hai tay đặt vào ót nằm trên cát.

“Tôi còn có việc, A Lực sẽ giúp cô dạo một vòng.” A Nhất đứng lên nói.

“Đã biết lão đại.” Đại Lực nói.

“Chào! Tôi là Đàm Đại Lực, bọn họ gọi là W. Cô gọi tôi sao cũng được.”

“W, tôi là Thiệu Đường, anh có thể gọi là Đường.” Thiệu Đường vươn tay nhận thức người đối diện.

“Ha ha cô có vẻ cũng thật thú vị.” W cũng bắt tay lại với Thiệu Đường.

“Ừh.”

“Đi thôi, tôi mang cô đi dạo.” W vỗ vai Thiệu Đường.

“ÂN, cái kia là cái gì?” Thiệu Đường chỉ vào thứ đang phất phơ trên đỉnh núi.

“Cái đó là cờ của Ngôn gia. Chỗ này là tiểu đảo của Ngôn gia.”

“Như vậy sao. Đúng rồi anh ở đây lâu chưa?” Thiệu Đường hỏi.

“Tôi mới đến chưa tới một năm.”

“Ân, đã biết.”

“Thiệu Đường đây là thầy về súng ống! Nhị ca.”

“Chào Nhị ca.” Thiệu Đường lễ phép.

“Cô chính là người Ngôn thiếu gia nói sao! Nhìn cũng có dáng nhưng mặt thì rất ngốc nha, mang cô ấy đi gặp lão Tam lão Tứ trước đi.”

“Đã biết Nhị ca. Đi thôi, A Đường.”

“A Đường? Anh nói tôi sao?”

“Đúng vậy, nghe không được sao?”

“Ách, có điểm hơi kì thôi.”

“Ha ha, Đường. Cô ở lâu nơi đây nhất định sẽ có biệt danh.”

‘Không phải chứ?” Thiệu Đường vẻ mặt không tin.

“Tôi chỉ đùa thôi, tiểu ngốc.”