Chương 19

Bảo vệ của Lam Tự Phong tận tâm tận lực, mặc dù đã hơn một giờ sáng, vẫn giúp Ôn Nhiên điều tra giám sát.

Có một nhân viên bảo vệ còn chu đáo rót cho Ôn Nhiên một ly nước nóng.

"Trước hết cô đừng nóng vội, chúng ta đang điều tra."

Ôn Nhiên gật đầu, "Vất vả cho các anh rồi. ”

"Đều là chuyện nên làm, nên làm..."

Một lát sau, bảo vệ ngồi trước mặt giám sát hơi xoay người, "Được rồi. ”

Ôn Nhiên buông ly nước xuống, lập tức đứng dậy đi qua.

Trong lúc an ninh phóng đại camera giám sát, "Anh ta từ đường XXX tiến vào hình ảnh giám sát lúc 5 giờ 27 phút chiều, xe dừng ở bên cạnh cửa chính của tiểu khu."

Bảo vệ điều khiển chuột chuyển hình ảnh, sau đó là ôn tiểu thư khi cô về nhà, anh ta xuống xe chào hỏi cô, khi cô chạy vào tiểu khu, anh ta cũng không đi theo hay ở lại, lái xe rời khỏi khu vực giám sát. ”

Đoạn video giám sát phát trên màn hình máy tính chính là lúc Ôn Nhiên trở về.

Trước cửa tiểu khu là một tấm bàn xanh hình bán cung, ở giữa là một bình hoa cao lớn dùng cành mây dệt, từ bên đường đến cổng cần phải đi một đoạn vòng quanh đài phun nước có cây xanh xung quanh.

Nhìn gương mặt vuông tương đối rõ ràng trong hình ảnh giám sát, Ôn Nhiên còn có thể cảm giác được vừa rồi ra sức chạy về phía cửa tiểu khu cho đến bây giờ chân vẫn còn run rẩy.

Cô thật sự sợ hãi, sợ rằng anh ta sẽ trả thù mình vì cô đã làm cho anh ta thất nghiệp.

Hình ảnh dừng lại ở đó khi anh ta lái xe và rời khỏi đó.

Chẳng lẽ, chỉ là muốn dọa cô một chút?

Nhưng cũng khó bảo đảm hắn có tâm tư khác.

Nhân viên bảo vệ hỏi thêm, "Cô Ôn, cô có biết anh ta không?" ”

"Không biết." Ôn Nhiên lắc đầu, "Anh ấy là tài xế taxi, thấy tôi là người nước ngoài liền đi đường vòng, tôi khiếu nại anh ấy. ”

"Vậy có cần giúp cô báo cảnh sát không?"

""

Nhân viên an ninh nói thêm: "Mặc dù không có gì thực chất xảy ra, nhưng ít nhất có thể lưu giữ một hồ sơ tại đồn cảnh sát để cảnh báo anh ta." ”

"Được."

"Vậy bên chúng ta sẽ đi liên lạc với đồn cảnh sát đường phố." Bảo vệ lấy ra một tờ giấy, "Ôn tiểu thư, lưu lại một phương thức liên lạc của cô, đến lúc đó thuận tiện liên lạc. ”

Ôn Nhiên lưu lại phương thức liên lạc, lại liên tục nói cảm ơn.

Bảo vệ đưa Ôn Nhiên đến cửa căn hộ, nhắc nhở cô: "Ôn tiểu thư, sự tình vẫn chưa được giải quyết, gần đây không nên về nhà quá trễ. ”

"Được, hôm nay thật sự vất vả cho các anh rồi."

Ôn Nhiên về đến nhà, vội vàng rửa mặt rồi quấn vào trong chăn.

Sau khi cô đến Thượng Hải, cô đã trải qua tất cả những gì đã xảy ra với cô, tất cả việc ấy khiến cho lòng người cảm thấy lo lắng.

Hóa ra đây là rời khỏi nhà, rời khỏi cuộc sống được người thân bảo vệ.

Không ai có thể ngăn cản nguy hiểm cho mình, bất cứ điều gì cũng phải tự mình phải đối mặt, bất cứ điều gì cũng phải tự bản thân mình giải quyết.

Nó thực sự không phải là dễ dàng.

Ôn Nhiên lại nhớ tới Nhật Vy cùng mình làm việc, cô làm tốt hơn mình.

Lại nhớ tới Lý Uyển còn đang truyền dịch ở bệnh viện, cô còn khó khăn hơn mình.

Ôn Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đằng sau tấm màn mỏng là một vầng trăng khuyết.

Trưa hôm sau, Ôn Nhiên nhận được điện thoại của bảo vệ, nội dung đại khái nói, người đàn ông kia tên là Tống Kiện Chương, vốn làm việc ở tiệm taxi, bởi vì lần này Ôn Nhiên khiếu nại, hơn nữa anh từng nhiều lần vi phạm, bị taxi đuổi việc, hiện tại phía cảnh sát sẽ liên lạc với Tống Kiện Chương, hỏi Ôn Nhiên có muốn gặp Tống Kiện Chương ở cục cảnh sát hay không, điều hòa mâu thuẫn một chút.

Ôn Nhiên suy nghĩ một chút, sự tình muốn giải quyết phải giải quyết triệt để.

Nếu như cô một mực tránh né, chỉ có thể làm cho người ta rơi vào một hình tượng nhát gan sợ chuyện dễ khi dễ.

Ôn Nhiênđồng ý, thời gian sắp xếp vào cuối tuần, thời gian cụ thể bên kia nói còn phải liên lạc với Tống Kiện Chương mới xác định.

Vì thế, Ôn Nhiên chỉ có thể xin lỗi Nhật Vy, nói cuối tuần nhất định mời cô ăn cơm nhưng phải lùi lịch lại.

Nhật Vy căn bản không để chuyện này ở trong lòng, thật ra cô cảm thấy Ôn Nhiênlúc ấy chỉ là nói chuyện khách sáo mà thôi.

Hơn nữa, cuối tuần cô đã sắp xếp cùng một người bạn học đại học đi du ngoạn ở thị trấn cổ của tỉnh kế bên.

Nhật Vy nhún nhún vai, "Không sao đâu, lần sau hẹn lại là được rồi. ”

Ôn Nhiên luôn cảm thấy mình thoải mái hẹn hò, có chút hổ thẹn, cô nói, "Vậy cuối tuần sau, được không? ”

Nhật Vy lấy điện thoại ra đánh máy, gật đầu đáp lại" Được. ”

Vừa rồi vài câu như vậy, xem như đã hẹn tuần sau ăn cơm.

Nhật Vy cũng không dám ra tai trái vào tai phải nữa, ghi chép lại chuyện hẹn cơm với Ôn Nhiên trong kế hoạch của cô.

Vào buổi chiều, đột nhiên một đồng nghiệp tìm kiếm một người nào đó để gửi một cái gì đó.

Thượng Hải đầu tháng bảy, lại là hơn ba giờ chiều, ánh nắng mặt trời bên ngoài đều có thể nấu chín trứng gà.

Còn nữa, tặng đồ loại chuyện vô nghĩa, cho nên không ai muốn đi.

Vì vậy, không ai trả lời anh ta.

Tầm mắt đồng nghiệp kia quét một vòng, đi tới bên Ôn Nhiễm, "Hai người có việc gì đang làm không? ”

Nhật Vy có ý thức thân là thực tập sinh, đã sớm chú ý tới bóng dáng cô tới, hiểu rõ mục đích của cô.

Nhật Vy hiển thị màn hình máy tính, "Tôi cũng không có gì, chỉ cần chỉnh sửa phản hồi của quầy trong tuần này. ”

Nhật Vy rất thông minh từ chối.

Đồng nghiệp kia dời tầm mắt lên người Ôn Nhiễm, "Còn cô thì sao? ”

Ôn Nhiên quả thật không có việc gì, Trần Tinh sau khi xem bản thảo thiết kế của cô coi như vừa lòng, nhưng không sắp xếp nhiệm vụ cho cô, chỉ để cô luyện tập vẽ bản vẽ mà thôi.

Ôn Nhiên trầm giọng, đứng lên, "Cần tặng cái gì? ”

Đồng nghiệp kia đặt túi giấy màu vàng lên mặt bàn Ôn Nhiễm, sơn móng tay màu đỏ chỉ vào bìa thư mục, "Dựa theo địa chỉ này, đưa cái này qua. ”

"Được."

"Cám ơn." Nói xong xoay người rời đi.

Chờ cô đi xa, Nhật Vy bộ dạng hận không thể nói thành lời, "Cậu tùy tiện tìm một lý do để qua chuyện! Sao cậu lại trung thực với cô ta như vậy? ”

"Không có việc gì." Chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân và không hại người khác thì Ôn Nhiên vẫn rất tùy tiện tùy ngộ bao dung, cô cười cười, "Không cần phải vì chuyện nhỏ này, sau này nói không chừng cũng có việc cần nhờ cô ấy giúp đỡ”