Chương 27: Đưa ra quyết định

Ôn Nhiên quay đầu nhìn bóng lưng Nhan Vọng Thư, cho đến khi anh tiến vào văn phòng.

Không gian yên tĩnh, gió thổi nhẹ nhàng.

Ôn Nhiên trầm xuống, nhìn thẳng vào cảm giác sợ hãi trong lòng. Nỗi sợ hãi đó bắt nguồn từ việc, cô hiểu rằng, rời khỏi người nuôi dưỡng cô từ bé, rời khỏi nhà, cô không là gì cả đối với thế giói rộng lớn ngoài kia. Cô biết rõ năng lực của mình, nhưng lại không có đất để sử dụng. Nếu cô ấy chỉ dựa vào chính mình, có lẽ cô ấy không thể đi được trên con đường này. Thực tế rất tàn nhẫn với con người.

Đột nhiên, điện thoại di động trong túi quần rung.Ôn Nhiên lấy ra xem, là Nhật Vi gửi tin nhắn.

Nhật Vy: ‘ cậu mau trở về đi, Đinh Dao tìm cậu, mình nói cậu đi vệ sinh”

Ôn Nhiên không phải là người trốn tránh, cô sửa sang lại tâm tình, trở lại văn phòng.

Nhật Vy chỉ về phía phòng họp, "Cô ấy đang chờ cậu trong phòng họp." ”

Cửa phòng họp không đóng, Ôn Nhiên trực tiếp đi vào, "Ona ( nghệ danh của Đinh Dao), cô tìm tôi? ”

Đinh Dao đang dựa vào ghế xem điện thoại di động, thấy Ôn Nhiên ngửa cằm xuống, lại đây ngồi, chờ một chút. ”

Ôn Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.

Đinh Dao không coi ai ra gì, tiếp tục đùa nghịch điện thoại di động.

Một lát sau, Ngô Vân San và Hướng Tiêu Nguyệt đi vào.

Đinh Dao cũng bảo các cô ngồi xuống.

Cô buông điện thoại xuống, nhàn nhạt nhìn Hướng Tiêu Nguyệt: "Cô nói đi. ”

Hướng Tiêu Nguyệt cúi đầu, bàn tay dưới bàn hội nghị quấy cùng một chỗ, "Là tôi quên bỏ vào trong túi tài liệu, đến khi nhớ lại đi tìm, không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên khuôn có một vết nứt rất sâu, tôi vì trốn tránh trách nhiệm, cho nên mới đổ cho Ôn Nhiên. ” Nói xong, cô giơ tay lên đặt lên mặt bàn, ngón tay mở ra, buông xuống một cái khuôn sáp nhẫn có vết nứt.

Đinh Dao nhìn khuôn sáp, lại nhìn về phía Ôn Nhiên.

Ôn Nhiên không lên tiếng, chờ cô nói sau.

Đinh Dao đầu tiên là xác định trách nhiệm" Hướng Tiêu Nguyệt, chuyện này cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm. ”

Sau đó giáo huấn Ngô Vân San" Ngô Vân San, chuyện này vốn do Hướng Tiêu Nguyệt phụ trách, trước không nói đến vấn đề cô nhờ đồng nghiệp giúp đỡ, ở giữa mặc kệ bộ phận nào xuất hiện sai sót, người chịu trách nhiệm hẳn là cô. ”

Cuối cùng, Đinh Dao nhìn về phía Ôn Nhiên, "Ôn Nhiên, chuyện hôm nay, tôi sẽ nhờ Hướng Tiêu Nguyệt viết một bản trách nhiệm trong nhóm bộ phận, hơn nữa còn khấu trừ 30% năm cuối năm nay của cô ấy. ” Đối với kết quả này, Hướng Tiêu Nguyệt không có phản ứng gì, vẫn cúi đầu như trước, cô hẳn là sớm biết xử phạt này.

Đinh Dao thấy Ôn Nhiên vẫn không lên tiếng, lại nói" Tôi có thể xử phạt nhiều như vậy, quyền lựa chọn kế tiếp là cô, cô muốn báo cảnh sát, hay vẫn muốn ở lại, tôi đều tôn trọng cô. ”

Phương thức xử lý chặt chẽ, không chút lỏng lẻo, thật sự là rất chu đáo.

Ôn Nhiên vừa định nói chuyện, Đinh Dao lại giành trước một bước: “Đừng xúc động, cho em thời gian cả đêm để suy nghĩ và quyết định. ”

Ôn Nhiên lắc đầu, "Không cần, tôi sẽ rời khỏi công ty. ”

Đinh Dao không nghĩ tới Ôn Nhiên lại đưa ra quyết định này, nhưng cô không khuyên bảo, cười nói, "Được, bàn giao công việc trên tay, sau đó tìm HR xử lý. ”

"Cám ơn."

"Được rồi, các cô, cậu cũng đi ra ngoài đi."

Ngô Vân San từ đầu đến cuối không nói một câu, mang theo Hướng Tiêu Nguyệt rụt trong mai rùa rời đi.

Ôn Nhiên đi tới cửa, dừng bước.

Đinh Dao: “Còn có việc gì? ”

- Tôi có thể hỏi một chút, vì sao Hướng Tiêu Nguyệt? Ôn Nhiên thật sự rất nghi hoặc, cô đưa ra báo cảnh sát, Hướng Tiêu Nguyệt cũng không nhả ra, hiện tại lại đem chân tướng toàn bộ nói ra.

Đinh Dao nhếch khóe miệng, "Tôi đương nhiên không trị được cô, nhưng mà, có người hiểu rõ cô, có người có thể trị cô. ”

Ôn Nhiên suy nghĩ vừa chuyển, hiểu được người có thể trị hướng Tiêu Nguyệt trong miệng cô, là Ngô Vân San.

Ôn Nhiên lễ phép gập đầu, "Tôi hiểu rồi, cảm ơn. ”

"Không cần khách khí."

Trở lại vị trí làm việc, Ôn Nhiên nhìn lướt qua bàn làm việc. Cô không có công việc phải bàn giao, phần lớn đồ đạc trên bàn đều là của cô, chỉ cần tìm HR thu hồi tài khoản công ty và sản phẩm kỹ thuật số là được.

"Ôn Nhiên." Nhật Vy kinh ngạc kêu lên một tiếng, có chút kích động, "Cậu mau xem trong nhóm bộ phận. ” Hẳn là hướng Tiêu Nguyệt phát thư trách nhiệm đi. Ôn Nhiên không mở ra xem, không có hứng thú gì. Hai giây sau, Nhật Vy xoay ghế, nắm lấy cánh tay Ôn Nhiên, "Cậu có muốn tham gia không? ”

“???” Ôn Nhiên phát hiện mình giống như hiểu sai nguyên nhân khiến Nhật Vy kích động, cô bật điện thoại lên, thuận miệng hỏi, "Tham gia cái gì? ”

Nhật Vy rất dứt khoát, "Cậu tự xem. ”

Nói xong cô liền rời khỏi vị trí công tác, không biết đi đâu.

Ôn Nhiên mở tin nhắn, là một tài liệu do Đinh Dao gửi. Nội dung chung nói rằng các dự án bộ phận trong tương lai sẽ được chia hợp lý thành ba nhóm, cạnh tranh công bằng. Cơ chế thăng tiến cũng có thay đổi, tăng cơ hội thăng tiến công bằng cho nhân viên. Ví dụ như cuộc thi thiết kế trang sức Apollo có thể cho phép các nhà thiết kế mượn cơ hội bay lên, sẽ tăng số lượng dự thi của bộ phận thiết kế sản phẩm, danh sách dự thi cạnh tranh công bằng, không phân biệt chức danh nghề nghiệp.

Một tin nhắn khác của Đing Dao đã gửi vào trong nhóm làm việc chung của các tổ trong bộ phận thiết kế: “Hôm nay đã quá muộn, không chiếm thời gian làm việc, về tài liệu cụ thể, cuộc họp sáng mai tôi sẽ giải thích”.

Ôn Nhiên buông điện thoại xuống, tiếng nghị luận trong phòng làm việc rất lớn, từ động tác chân tay có thể nhìn ra tất cả mọi người đều cao hứng hưng phấn. Đây là cơ hội nhanh nhất cho các nhà thiết kế bình thường để nổi lên.

Lý Uyển cầm điện thoại di động chạy tới, hưng phấn, "Ôn Nhiên, chúng ta cùng đi tham gia cuộc thi thiết kế trang sức Apollo đi!” Nhìn Ôn Nhiên không có phản ứng, Lý Uyển nói, "Có phải em không biết cuộc thi này không? Cuộc thi này nếu có thể lọt vào top 10, tác phẩm sẽ đăng tải tạp chí trong nước, làm nghề của chúng ta, mục tiêu cuối cùng không phải là sau khi có ảnh hưởng đi theo con đường thiết kế độc lập sao? ”

"Ôn Nhiên, được không?" Ôn Nhiên bị Lý Uyển đè bả vai hưng phấn lắc lắc hai cái.

Tham gia cuộc thi thiết kế trang sức Apollo? Có cơ hội tham gia cuộc thi!! Ôn Nhiên chỉ cảm thấy máu toàn bộ xông lên ót, cô cọ cọ đứng lên, ôm lấy Lý Uyển, "Được, chúng ta cùng tham gia! ”

Ôn Nhiên cảm thấy máu dồn lên não, cô nhanh chóng đứng dậy, ôm Lý Uyển: “ Được, chúng ta cùng hợp tác nhé!” Lý Uyển vui vẻ ôm Ôn Nhiên vào trong lòng: “ Vậy em phải cố gắng lấy được danh hạng A mới được! ”

Ôn Nhiên nhu thuận gật đầu. Sau khi Lý Uyển rời đi, sự hưng phấn của Ôn Nhiên còn chưa qua. Cái gì gọi là Liễu Ám Hoa Minh, cái gì gọi là thẳng hướng lên trời, Ôn Nhiên cảm giác được. Đột nhiên, nụ cười trên khóe miệng cô cứng ngắc trên khuôn mặt, trông rất buồn cười.