Chương 3: Viên kim cương đen

Cô gái trước mặt không trang điểm, mặc một chiếc váy rất bình thường, khắp người từ trên xuống dưới chỉ có một đôi khuyên tai ngọc trai có giá trị.

Rõ ràng, anh ta không phải khách mời của bữa tiệc tối nay.

Gặp trường hợp như vậy, Nhan Vọng Thư nhìn thấy rất nhiều người dùng mọi thủ đoạn để lẻn vào, cho dù họ muốn tìm ai hay muốn tạo mối quan hệ,…với nhiều mục đích khác nhau.

Đây là lần đầu tiên anh ta thấy một cô gái như thế này, đem tâm ý ra bày tỏ một cách tự nhiên và thẳng thắn đến như vậy mà không làm cho người ta chán ghét.

Anh nghĩ, có lẽ chính vẻ ngoài của bông hoa trắng nhỏ thuần khiết đã làm cho mọi người muốn được che chở chăng?

Nhan Vọng Thư nheo mắt nhìn cô: “Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

????

Câu hỏi đột ngột khiến cho Ôn Nhiên hơi sững sờ, cô rời tầm mắt khỏi viên kim cương đen trên ngực anh, sau đó đáp: “20 tuổi.”

“20 tuổi?” quá nhỏ, vẫn còn đi học.

Nhan Vọng Thư nhíu mày: “Em đang học đại học sao ở đây sao?”

“Không”. Ôn Nhiên không chút do dự lắc đầu: “Tôi không đi học.”

Cô thật sự rất thẳng thắn, cũng không giả bộ có bằng cấp, Nhan Vọng Thư nghĩ như vậy.

Đột nhiên, có một ánh sáng trắng chợt lóe lên, chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhiên.

Dường như cô có chút sửng sốt, quay đầu nhìn ra ngoài đình, ánh mắt hoảng loạn chớp chớp vài cái. Sau đó có một tiếng sấm vang lên “ầm, ầm” và trời bắt đầu mưa. Mấy ngày nay, thời tiết đều như vậy. Ôn Nhiên đột nhiên đứng dậy, ngón tay mảnh khảnh còn đang che bộ ngực luống cuống, nhưng lại dùng ngữ khí kiên định nói: “Anh chờ một chút.” Nói xong, cô liền chạy vào trong làn mưa phùn. Ôn Nhiên chạy đến phòng khách và lấy một chiếc ô. Lúc nàng trở lại đình thì mưa đã dày đặc hơn trước rất nhiều.

Ôn Nhiên dựa cán ô vào bả vai gầy, trên tay vẫn dính một chút nước mưa: “Tôi đưa anh trở lại bữa tiệc” Nhan Vọng Thư cũng không cự tuyệt.

Khi anh ta đi về phía Ôn Nhiên, lúc này Ôn Nhiên mới chú ý tới chiều cao vượt trội của người đàn ông, điều này làm cho cô có chút khó khăn, dù sao gần đây cô đang luyện tập điêu khắc, cổ tay có chút đau. Cô nắm lấy tay cầm của chiếc ô và giơ cao hơn, nhưng tay cầm bất ngờ bị người đàn ông giật lấy.

Ôn Nhiên nghiêng đầu, nhìn thấy xương hàm và yết hầu nhô ra của người đàn ông.

“Không lí do gì để cho một cô gái cầm ô” anh nói, sau đó quay chiếc ô về phía cô và tiến về phía trước. Những bậc đá uốn lượn trong vườn hoa không quá rộng và chiếc ô cũng không quá to. Người đàn ông đi quệt qua những bông hoa, ống quần bị bẩn, nửa vai cũng bị ướt do dính nước mưa.

Nhân cơ hội đi cạnh anh, Ôn Nhiên đã quan sát chiếc trâm cài trên vạt áo của anh. Chiếc trâm cài dùng những viên kim cương tinh xảo để khảm một con chim nhỏ có tư thế cất cánh, dưới chân là một “viên đá” màu đen. Ôn Nhiên chắc rằng “viên đá” này là một viên kim cương đen. Và nó là một viên kim cương đen tự nhiên. Khoảng 65 đến 68 carat, nhẵn bóng và không có vết cắt.

Kim cương đen rất hiếm, nhiều người cho rằng màu đen không may mắn nên ít dùng làm trang sức, vì vậy trang sức kim cương đen chất lượng như thế này có trên ngực anh có thể gọi là rất quý hiếm. Ôn Nhiên mím môi, thiết kế như vậy, kỹ thuật cắt tuyệt vời như vậy, thật muốn chạm vào nó. Tay cô phản ứng nhanh hơn não, vô thức giơ tay lên, nhưng khi người đàn ông bên cạnh nhìn xuống thì cô tỉnh ngay lập tức. Ôn Nhiên nhận ra mình đã vô lễ, nên nhận được sự đồng ý của chủ nhân của viên kim cương trước mới được.

Cô ngượng ngùng, sau đó thu hồi cánh tay, không dám mạo muội. Vầng trăng đằng xa đã khuất trong mây. Nhan Vọng Thư cất ô đi, dựa vài tường, giơ tay lên vai phải vỗ nước mưa. Ôn Nhiên nhìn thấy động tác của anh ta, thấy có chút tội lỗi: “Xin lỗi, lẽ ra tôi nên lấy 2 chiếc ô”.

“Có hai chiếc ô?”

Ôn Nhiên thành thật trả lời “Có”

Nhan Vọng Thư nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng không tức giận, giễu cợt nói: “Vậy lần sau nhớ kĩ, một cái ô không thể che được hai người.”. Ôn Nhiên gật gật đầu, sau đó tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ muốn giúp anh thôi mà”

“Thật không?” Nhan Vọng Thư nhếch khóe miệng “Tôi cảm nhận được, sau đó thì sao?”

Ôn Nhiên cách anh ta có chút gần, bị anh ta từ trên cao nhìn xuống, có chút căng thẳng.

Tóc anh có màu đay rất tự nhiên, vầng trán đầy đặn, lông mày nhô cao, hốc mắt khá sâu, con ngươi có màu nâu nhạt rất đặc biệt.

Trong lòng Ôn Nhiên nghĩ, anh ta hẳn là một thương nhân, trong lời nói tuy rằng trong lời nói ngữ khí không nặng, nhưng lại rất biết tính toán. Mà ánh mắt hiện tại của anh khiến cô nhớ đến nam chính trong một bộ phim mà tối qua cô đã xem. Nam chính trong phim là một người thuần khiết, đồng tử cũng là màu nâu nhạt, anh rất thâm tình đối với cô gái mình yêu, mặc dù khó khăn nhưng điều này không ngăn cản được tình cảm của anh giành cho cô gái bên cạnh mình.

Phong thái thanh lịch, lãng mạn, thâm tình, có lẽ chính là là loại ánh mắt này.

Dựa theo lời Tâm Di nói, đây là một tên cặn bã.

Ôn Nhiên đột nhiên nhớ ra lời cảnh báo của Tâm Di, phải tránh xa loại đàn ông này, nếu không chết lúc nào cũng không hay.

Ôn Nhiên cũng không dây dưa nữa, nói: “Thưa anh, nếu anh còn gì cần giúp nữa thì tôi xin…”. Ôn Nhiên còn chưa nói xong, cửa kính đã bị đẩy ra cách đó không xa, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống mặt đất thành một hình bình hành trên sàn nhà. Tâm Di ló đàu ra và vẫy tay với Ôn nhiên: “Nhiên Nhiên, nhanh lên”

Trong lòng Ôn Nhiên cân nhắc nặng nhẹ, cất bước đi qua bên đó, quay đầu nhìn trươc ngực người đàn ông, bất đắc dĩ “Chờ tôi một chút”. Cho đến khi cửa đóng lại, Nhan Vọng Thư vẫn chưa dời tầm mắt. Điện thoại trong túi đọt nhiên vang lên, là của Tần Hiểu. Tần Hiểu là trợ lí của Nhan Vọng Thư, vì vậy phải có việc cực kì quan trọng thì mới gọi điện vào giờ này. Sau khi cúp điện thoại, chưa đến 10 phút thì Tần Hiểu đã cầm ô đến.

Chiếc xe màu trắng dừng ở cổng, Nhan Vọng Thư vươn tay chỉnh lại vạt áo, nhấc chân lên xe. Nửa người của Tần Hiểu đã ướt sũng, anh đang định che ô để vào ghế lái phụ thì cửa xe đột nhiên hạ xuống. Tần Hiểu vội che ô trước chỗ của kính để nó không tạt vào người ngồi trong xe. Nhan Vọng Thư cầm chiếc trâm cài kim cương đen đưa cho trợ lí “Nói với ông Bạch rằng tôi đã vô tình làm gãy hai cây hoa nhài của ông ấy. Đây là lời xin lỗi”. Tần Hiểu dừng lại 2 giây, sau đó tiếp nhận trâm cài. Cửa sổ xe dần được đóng lại “Cậu tự mình đi đi”

Lúc này, Tâm Di nói với Ôn Nhiên Trạch Thành Kính đang ở thư phòng làm việc chờ cô.

Trong phòng làm việc, Trạch Thành Kính mặc một bộ âu phục gọn gàng tựa lưng vào ghế ngồi, trên tay cầm bản thiết kế của Ôn Nhiên, mặt trên là bản thiết kế nhẫn nam. Chiếc nhẫn lấy phong cách thiết kế tam giác làm chủ đạo, phối hợp với một viên phỉ thúy màu trắng xanh không đồng đều, ý niệm nghệ thuật

về màu sắc giống như một bức tranh phong cảnh.

Ôn Nhiên lon ton chạy tới: “Anh thấy thế nào?”

Trạch Kính Thành gật đầu: “ Đẹp, anh rất thích tác phẩm này của em”.