Chương 32: Gặp lại tôi thì bỏ chạy?

Ôn Nhiênlắc đầu, đôi mắt tròn trịa tràn đầy sự cự tuyệt. Nhật Vy đành phải từ bỏ. Tiến vào Bảo tàng Nghệ thuật Tinh Không, mắt đầy màu sắc của billgbillg, cộng thêm không gian vận dụng sáu mặt khúc xạ, làm cho người ta phảng phất như đang ở trong vũ trụ tinh hà. Không gian rất đẹp, nhưng Ôn Nhiên tập trung nhìn một lúc, liền cảm thấy chóng mặt. Ôn Nhiên đành phải đi sang bên cạnh, đi đến một không gian khác. Một không gian khác tổng thể cùng một loại ánh đèn, mười giây đổi một màu, nơi này người tương đối ít, chỉ có vài người đang chụp ảnh.Ôn Nhiên nhìn qua như vậy, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Mặc áo sơ mi rộng thùng thình, dáng người cao gầy như người mẫu nam, đeo khẩu trang màu đen, lộ ra mặt mày lệch phương Tây.Ôn Nhiên sửng sốt trong chớp mắt, không biết người này có phải là Nhan Vọng Thư. Làm sao anh ta có thể đến một nơi như thế này? Còn đang chụp ảnh cho một cô gái trẻ mà không phàn nàn một chút nào. Cô gái mặc áo sơ mi trắng bó sát kết hợp với váy ngắn kẻ sọc màu hồng, cổ áo là nơ cùng màu, tóc hơi vàng, bên hông kẹp một kẹp tóc nơ. Giống như một nhân vật anime. Cô gái trông có vẻ rất hoạt bát, chụp ảnh xong chạy đến trước mặt Nhan Vọng Thư kiểm tra kết quả. Cô hiển nhiên không hài lòng, làm nũng dậm chân, cho Nhan Vọng Thư một ánh mắt ghét bỏ. Người này thật sự là Nhan Vọng Thư sao? Ôn Nhiên mang theo nghi vấn rời khỏi không gian này. Cô trở lại lối vào chờ Nhật Vy và Lý Uyển. Qua mười mấy phút, Nhạt Vy với Lý Uyển mới tới. Ôn Nhiên đi theo các cô vào trong, "Vừa rồi hình như tôi đã nhìn thấy Nhan tổng. ”

"Nhan tổng? Nhan tổng nào? ", Trực giác Của Nhật Vy là Ôn Nhiên nhìn lầm, "Không thể nào! Cậu có chắc về điều đó không? ”

Mặc dù đeo khẩu trang nhưng chiều cao đó, khuôn mặt đó Ôn Nhiên đành phải kể lại chuyện này một lần. Nhật Vy càng khẳng định không phải Nhan Vọng Thư, "Nhan tổng có thể bị bạn gái thao túng? Ngoại hình có vẻ giống nhau. ” Lý Uyển cũng cảm thấy không có khả năng, hơn nữa bạn gái Nhan tổng không phải nữ minh tinh kia, Yên Nhiên sao? Ôn Nhiên chớp chớp mắt, "Có lẽ thật sự giống nhau." Ba người trong một không gian sau đó chụp rất nhiều ảnh. Cuối cùng là mê cung gương choáng váng. Mê cung gương tất cả đều là cảnh gương, không cẩn thận sẽ đυ.ng vào tường. Ba người vốn cùng nhau đi, đi tới liền có chút phân tâm. Ôn Nhiên cẩn thận từng li từng tí, hai tay một mực ở phía trước vung vẩy thăm dò, sợ không cẩn thận sẽ đυ.ng phải. Bàn tay cô dán lên một tấm gương lạnh lẽo, lập tức dùng tay chân dò xét mặt nào mới là thực. Ôn Nhiên cứng ngắc rẽ trái. Trong tấm gương trong suốt, Nhan Vọng Thư đứng đút tay vào túi, tư thế so với bình thường thoải mái, buông thả hơn nhiều, không biết đã nhìn bao lâu rồi.

Ôn Nhiên!! Hai giây sau, Ôn Nhiên xoay người, tốc độ nhanh đến nỗi làn váy nhấc lên thành một vòng tròn. Giây tiếp theo, một tiếng “bang” vang lên. Ôn Nhiên lần này đυ.ng phải, trực tiếp ôm trán lui về phía sau vài bước. Từ trán truyền đến đau đớn, ngay cả da đầu cũng tê dại. Nhan Vọng Thư đi tới, mang theo ý cười rõ ràng, "Tôi có dọa người như vậy? Thấy tôi liền bỏ chạy à? ” Ôn Nhiên tự biết, cảnh tượng vừa rồi quả thật buồn cười, không trách hắn trêu chọc. Hôm nay Ôn Nhiên mang giày da, chiều cao chỉ đến ngang vai của Nhan Vọng Thư. Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt trong suốt, phòng bị giống như nai con, sau đó dựa lưng về phía sau, ngả lưng về phía lên tường, bàn tay mảnh khảnh phủ lên mi tâm, mặt đỏ lên một tầng " Nhan tổng. ” Nhan Vọng Thư mi khẽ thu liễm, ngữ khí chế nhạo, xem ra thật đúng là “ta dọa người. ” Ôn Nhiên mới phản ứng lại, đây không phải là thừa nhận, nhìn thấy anh, nhận ra anh, sau đó sợ tới mức quay đầu đυ.ng vào tường! Ôn Nhiên kiên trì lắc đầu, "Không có. ” Anh đeo khẩu trang và cô không thể nhìn thấy biểu hiện cụ thể của anh.

Nhan Vọng Thư bỏ qua tầm mắt, xoay người “đi thôi. ”

“Đi thôi”?

Đi cùng nhau à?

Không muốn.

Ôn Nhiên không nhúc nhích.

Nhan Vọng Thư xoay người nửa người, nghiêng mặt có vẻ sắc bén, "Không đi sao? ”

Ôn Nhiên lúc này mới cất bước đi theo hắn. Rất kỳ quái, Nhan Vọng Thư tuy rằng đi chậm, nhưng không dùng chân hoặc tay đi thăm dò, lại có thể chính xác tìm được đường thật. Đi một lúc lâu trước khi đến lối ra.Nhan Vọng Thư quay đầu, dặn dò"Cô ra ngoài trước đi. ”

"Còn anh thì sao?"

Lời này vừa nói ra, Ôn Nhiên âm thầm khổ não chính mình miệng nhanh, hỏi cái gì không hỏi lại nói ra câu đấy. Vốn tưởng rằng Nhan Vọng Thư sẽ không trả lời, nhưng hắn trả lời, hắn nói hắn còn muốn tìm người.

Ôn Nhiên phỏng chừng, là tìm cô gái vừa rồi.

Lý Uyển đi ra trước Nhật Vy, cô thấy trán Ôn Nhiên đỏ lên một mảng, nghẹn lại cười, "Cậu đi chậm như thế, còn có thể đυ.ng thành như vậy? ”

Ôn Nhiên mím môi, nhìn qua rất ủy khuất.

Lý Uyển cho rằng nàng rất đau, thu liễm ý cười, quan tâm nói, "Làm sao vậy? Có đau không? ”

Ôn Nhiên lắc đầu, "Tôi đυ.ng phải Nhan tổng. ”

"Thật sự là?" Lý Uyển bất giác mở to hai mắt.

Ôn Nhiên gật đầu, "Thật sự là! ”

"Không thể chứ?"

"Tôi xác định."

"Đó không phải là 1 chân đạp hai chiếc thuyền sao?"

Ôn Nhiên""

Lý Uyển lâm vào nghi hoặc, giương mắt liền nhìn thấy Nhan Vọng Thư cùng một cô gái trẻ tuổi, một trước một sau đi ra, hơn nữa tầm mắt còn định ở phương hướng này của các nàng, thật sự là muốn trốn cũng trốn không thoát.

Lý Uyển đứng lên chào hỏi, "Nhan tổng, thật trùng hợp a. ”

Nhan Vọng Thư hơi gật đầu xem như đáp lại.

Nhan Vọng Thư nghiêng đầu nhìn Ôn Nhiên ngồi trên ghế da.

Cô mặc một cái váy dài màu xanh nước biếc, lộ ra làn da trắng nõn, tay phải nàng còn phủ ở vị trí trán, đầu vùi đầu, mái tóc đen mềm mại buông xuống trước ngực ngăn trở khuôn mặt nhỏ nhắn.

Nhan Vọng Thư đi tới, gọi cô là “Ôn Nhiên”.

“Ôn Nhiên” tôi gọi như vậy còn chưa đủ minh bạch sao???

Khóe miệng cô bảo trì biên độ lễ phép, ngẩng đầu lên" Nhan tổng. ”

"Rất đau sao?"

“!??” Ôn Nhiên buông tay xuống, "Tốt hơn nhiều rồi. ”

Trán cô đầy đặn, làn da trắng nõn, trên mi tâm có một dấu đỏ to bằng nắm tay nhỏ, nhìn qua không nghiêm trọng.

Nhan Vọng Thư nhìn hai giây, "Không thoải mái liền đi bệnh viện. ”

"Cám ơn Nhan tổng quan tâm."

Cô gái bên cạnh hình như chờ có chút sốt ruột, "Chú ơi, nhanh lên! ”

Chú?