Chương 7: Chạm mặt

Trong màn mưa, một chiếc G lớn màu đen dừng ở ven đường.

Trong xe vẫn còn mùi tuyết tùng nồng nặc hơn cả mùi thuốc lá. Hôm qua Thời Trạch chơi rất khuya, lại dậy sớm, anh ta nói anh ta muốn hút một điếu thuốc để nâng cao tinh thần.

Anh ta ngồi vào ghế lái, nhìn Nhan Vọng Thư ở ghế sau qua kính chiếu hậu, nói bằng giọng Bắc Kinh:

- Nhan, bãi đậu xe sắp sửa xong rồi, đến lúc đó cậu gọi người đến đi.

Nhan Vọng Thư không ngước mắt lên:

- Tai nạn ở thủ đô phía bắc đã kết thúc, đến Thượng Hải đi?

- Anh đang nói cái gì? Tôi đã nói với ông già nhà tôi rằng tôi ở đây để phát triển sự nghiệp.

Thời Trạch thở ra một ngụm khói:

- Tôi nghe nói hôm nay chú trở về, mưa gió đến sân bay đón chú, chú không thể bỏ qua thành ý của ông đây được.

Nhan Vọng Thư không trả lời anh ta:

- Hút thuốc xong tôi sẽ lái xe, chiều nay tôi có cuộc họp.

Thời Trạch nhếch miệng cười, quay đầu lại, tàn thuốc của Nhan Vọng Thư đã được dập tắt, cửa sổ xe cũng nâng lên một chút. Nước mưa bay vào trong xe, rơi xuống ống tay áo của Nhan Vọng Thư. Anh ta ngẩng đầu nhìn ra, ngón tay thon dài điều khiển cửa sổ lên. Sau đó cửa sổ được hạ xuống phía dưới. Nhan Vọng Thư nhìn ra ngoài. Hình bóng cô gái 2 năm trước lại hiện về. Cô mặc chiếc váy màu trắng dài hai dây, so với hai năm trước thì chiếc váy này dài hơn, lúc này váy ướt đẫm nước mưa, cô có chút xấu hổ.

Thời Trạch thấy mình bị cự tuyệt, liền mở miệng nói:

Quả nhiên, mỹ nữ không phải xe nào cũng lên.

Cô đi có chút nhanh, váy trắng bị hất tung lên. Đuôi tóc ướt sũng nước mưa dính vào cánh tay, cán ô tựa vào vai, khi gió vừa thổi qua, ô dù đung đưa, thân hình gầy gò của cô như bị thổi bay.

Thời Trạch dập tàn thuốc, nhàn nhạt nói:

- Mưa càng ngày càng nặng hạt, nhìn qua thật đáng thương.

Nhan Vọng Thư khẽ gật đầu, trong lòng ngầm đồng ý với câu nói của anh ta, nhìn cô ấy thật đáng thương.

Nhan Vọng Thư gõ cửa xe hai cái:

- Vậy cậu thử xem.

Đột nhiên câu nói truyền đến, Thời Trạch nghiêng người liếc nhìn Nhan Vọng Thư, nhất thời chưa hiểu ý:

- Hả?

Nhan Vọng Thư nhìn chằm chằm vào cửa kính xe, trêu chọc:

- Không phải cậu bảo chiếc xe này không tốt hay sao.

Thời Trạch chỉ là thuận miệng nói, đột nhiên bị Nhan Vọng Thư trêu chọc như vậy trong lòng cũng nổi lên một chút hứng, liền thử xem. Anh đạp nhẹ chân ga. Xe chạy theo tốc độ đi bộ của Ôn Nhiên, Thời Trạch bấm còi:

- Người đẹp, để anh chở em đi?

Ôn Nhiên chỉ liếc ngang một cái rồi không nói gì. Thành phố xa lạ khiến cô không thể tin lòng tốt của người lạ.

Cô bước nhanh hơn.

Thời Trạch sờ mũi, cũng không có chút ngượng ngùng nói:

- Người đẹp, anh thấy trời mưa quá lớn, em lại không có xe, tốt bụng…

Ôn Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, lạnh lùng ngắt lời:

- Không cần.

Thời Trạch lại nói thêm vài câu, Ôn Nhiên thấy anh ta không giống người trước vừa rồi bắt chuyện, không muốn buông tha cho cô, cô trực tiếp dừng bước. Chiếc xe vẫn chậm rãi đi về phía trước.

Ôn Nhiên vẫn không thu hồi ánh mắt phòng bị, trong trận mưa to bất ngờ này, ánh mắt đề phòng của Ôn Nhiên bắt gặp ánh mắt của người đàn ông trong xe ngồi ở ghế sau.

Ôn Nhiên lấy lại tinh thần, đỡ cán ô, ngay cả vali cũng không kéo, chạy theo chiếc xe đang đều đặn lăn bánh trên đường, từng bọt nước bắn lên váy của cô. Mưa tí tách rơi trên chiếc ô, nước mưa rơi xuống vai cô.

Xe dừng lại.

Ôn Nhiên tiến lên, nhìn Nhan Vọng Thư, có một chút thở dốc:

- Có thể cho tôi đi nhờ không?

Trên cánh tay vẫn còn những giọt nước mưa đọng lại, nhỏ xuống cánh tay mảnh khảnh của cô.

Thời Trạch xoay người, trên môi mang theo nụ cười:

- Người đẹp, đây là xe của tôi.

Ôn Nhiên làm như chưa nghe thấy, ánh mắt nhìn Nhan Vọng Thư:

- Tôi và anh cùng đường.

Thời Trạch bị bỏ qua, thầm mắng chửi trong lòng.

Chiếc ô được gấp lại dựa vào cửa, và nước mưa rơi thấm vào tấm thảm trải

trên sàn mềm mại.

Ôn Nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá, dường như còn xen lẫn với mùi tuyết tùng

nhàn nhạt.

Cô hơi quay đầu lại và tò mò nhìn Nhan Vọng Thư bên cạnh.

Anh ta hơi ngửa ra sau, hai chân lười nhác gấp lại, trên đùi đặt một cái

máy tính bảng, đầu ngón tay thao tác một cách nhanh chóng.

Máy tính bảng có màn chống nhìn trộm, Ôn Nhiên cái gì cũng không nhìn thấy.

Ôn Nhiên nhìn từ trên xuống dưới, anh ta ăn mặc rất đơn giản nhưng lại toát ra một vẻ đẹp khó cưỡng, trên người cũng không đeo bất kì trang sức nào.

Cô có chút thất vọng.

Nhan Vọng Thư hơi nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Ôn Nhiên, ánh mắt ý vị sâu xa híp lại. Ôn Nhiên cảm thấy có chút bí bách.

Đồng tử của cô hơi mở to, đang định nói gì đó nhưng vào lúc này Thời Trạch lên tiếng:

- Người đẹp, sao cô lại đi cùng chúng tôi?

Giọng điệu của anh có chút đùa giỡn.

Ôn Nhiên nhìn đi chỗ khác:

- Tôi ở Lam Tự Phong, gần Đàn Uyển.

Nhan Vọng Thư lại ở Đàn Uyển.

Nhưng hộp hương lại nằm trong tay Nhan Vọng Thư và cũng ở Đàn Uyển.

- Lúc trước cùng Tâm Di thảo luận về việc thuê nhà, đã quyết định thuê ở gần Đàn Uyển. Cho nên chính là tiện đường.

- Có phải như vậy không? Nhan Vọng Thư mở miệng, giọng điệu có chút góc cạnh.

Ôn Nhiên nghiêng đầu, Nhan Vọng Thư đã cúi đầu nhìn máy tính bảng. Thời Trạch từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Nhan Vọng Thư. Chiếu theo sắc mặt của anh ta, anh ta đã suy nghĩ nên đưa cô gái không biết gì này xuống xe ở đâu.

Ôn Nhiên cũng không phát hiện có chỗ nào không đúng, cô chậm rãi hỏi:

- Anh không về Đàn Uyển sao?

Nhan Vọng Thư trả lời.

- Um.

Ôn Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, mi mắt rũ xuống, đột nhiên lại nghĩ ra ý tưởng: -Hai người muốn đi ăn cơm trước không? Nếu không phiền, tôi mời hai người ăn cơm được không? Cảm ơn vì đã cho tôi đi

nhờ.

Khóe miệng Nhan Vọng Thư giật giật, tắt máy tính bảng trên tay, lúc nhìn Ôn Nhiên, ánh mắt nhìn về phía cô.

Anh nói cái gì cũng rất thẳng thắn:

- Cô là muốn mời chúng ta ăn cơm, hay là muốn mời tôi? Ôn Nhiên cũng thẳng thắn:

- Ummm.

Thời Trạch không nói gì, không hiểu sao cảm thấy không khí ghế sau có chút mập mờ, mối quan hệ mơ hồ không thể giải thích được.