Chương 10: Xem mắt

Bệnh viện bác Trung ở là bệnh viện tư nhân, chồng Tề Tịnh Tịnh đầu tư xây dựng, ở thành phố A vô luận là hoàn cảnh hay là điều kiện chữa bệnh đều xem như số một số hai. Ông bị thương ở xương cụt, hoạt động khó khăn, cho nên Tề Phong Bắc còn mời một hộ lý chuyên môn chăm sóc ông.

Lúc bọn họ đến, bác Trung đang nằm sấp trên giường, mông vểnh lên.

Ngày thường ông luôn ăn mặc nghiêm cẩn, Bùi Nam từ khi sinh ra đến khi lớn lên hình như cũng chưa từng thấy ông mặc trang phục nào ngoài âu phục, bất cứ lúc nào nhìn thấy ông, ông đều ăn mặc vô cùng nghiêm trang. Không giống bây giờ, thay quần áo bệnh nhân, tóc cũng không chải chỉnh tề như vậy, lại chỉ có thể dùng tư thế như vậy nằm sấp.

Bùi Nam nghĩ đến chính mình tạo thành hậu quả này, ít nhiều có chút ngượng ngùng.

Bác Trung nhìn thấy bọn họ đến, ánh mắt dừng ở trên quần áo Bùi Nam, nhất thời lại quên trước tiên chào hỏi với ông chủ ngược lại trừng to hai mắt dùng ngữ khí khó có thể tin nói: "cậu như thế nào ăn mặc thành cái bộ dáng quỷ này?"

Bùi Nam quyết định thu hồi sự ngượng ngùng của mình.

Thăm bệnh nhân cũng không tốn nhiều thời gian, trong đó có lúc Bùi Nam một mình ở chung với bác Trung, Tề Phong Bắc tự mình đi tìm bác sĩ chủ trị hỏi thăm bệnh tình bác Trung.

"Chờ sau khi tôi xuất viện, tôi sẽ an bài cậu rời khỏi Tề gia, tôi biết cậu không muốn trở lại khu nhà nghèo, tôi sẽ nghĩ biện pháp đưa cậu đến khu bình dân, tìm một trường học cho cậu, lại cho cậu một khoản tiền, về sau cậu không cần lại đến tìm tiên sinh!"

Bùi Nam cũng không thể tiếp nhận, cậu bị ném ra bên ngoài dạo qua một vòng, chỉ cảm thấy nơi nào cũng là hắc ám, ác ý khủng bố như là muốn đem người cắn nuốt, chỉ có Tề gia là an toàn. Cậu hàm chứa nước mắt nhỏ giọng nói: "cháu không muốn đi, cháu muốn đi theo ba ba, bên ngoài thật đáng sợ..."

Bác Trung tròng mắt đều muốn phồng lên, "Tiên sinh không phải ba của cậu! hắn không có trách nhiệm phải chiếu cố cậu cả đời! tôi nể tình quá khứ dự định tìm đường tốt nhất cho cậu, cậu không thể được voi đòi tiên!"

Bùi Nam đương nhiên biết Tề Phong Bắc không có trách nhiệm chăm sóc mình. Giữa bọn họ không có quan hệ huyết thống, sẽ không có bất kỳ ràng buộc nào, cậu muốn ở lại Tề gia ngay cả một cái cớ đứng đắn cũng không có.

Tề gia có thể giữ lại rất nhiều người, quản gia, đầu bếp, tài xế, thợ làm vườn thậm chí là giúp việc, nhưng Bùi Nam tất cả đều không thể đảm nhiệm những công việc này.

Bên cạnh Tề Phong Bắc còn thiếu cái gì chứ?

Hắn có thư ký, hắn có trợ thủ, hắn tựa hồ chỉ thiếu vợ cùng con cái, nhưng Bùi Nam đã không làm được con của hắn.

Vợ sao?

Tề Phong Bắc cũng rất nhanh sẽ có, bởi vì hắn muốn đi xem mắt.

Chuyện muốn xem mắt Tề Phong Bắc không nói cho bác Trung biết, là lo lắng sau khi nghe được chuyện này ông sẽ ở bệnh viện không an tâm, sẽ muốn trở về chuẩn bị thay hắn. Nhưng hắn cũng không có giấu diếm những người khác, thậm chí là lúc Bùi Nam dùng giọng điệu rụt rè hỏi hắn, hắn đều rất thản nhiên thừa nhận, còn phân phó: "Chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo thích hợp, không cần đặc biệt nghiêm trang, cũng đừng có vẻ ngả ngớn.

Nhiều ngày qua hắn đã tin tưởng thẩm mỹ của Bùi Nam, phối hợp phục sức cho hắn hiệu quả đều rất tốt, cũng cực phù hợp với khí chất của bản thân hắn.

À... "Bùi Nam vẻ mặt mất mát.

Tề Phong Bắc liếc cậu một cái, cố ý hỏi: "Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi không nên đi xem mắt?

Bùi Nam vội vàng lắc đầu, "Đương nhiên không phải." Cậu chỉ sợ nữ chủ nhân vừa vào cửa, chướng ngại vật này phải dọn dẹp ra cửa. Cậu xoay người mở cửa tủ quần áo ra, sau khi lấy hết dũng khí, rốt cục nhịn không được hỏi: "Ba có thể cho con một kỳ hạn không?" cậu quay đầu lại, giống như một con chó nhỏ sợ bị chủ nhân vứt bỏ, "Cho con một kỳ hạn, trong kỳ hạn sẽ không đuổi con đi, như vậy con sẽ không đến mức mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, con sẽ không chịu nổi."

Tề Phong Bắc hơi híp mắt, không biết là không vui hay là thế nào, nhìn chằm chằm cậu vài giây, mới mở miệng: "Một tháng.

Ánh mắt Bùi Nam trong nháy mắt sáng lên.

Một tháng! Có thời gian một tháng an ổn!

Cậu cho rằng mình nhiều nhất có thể tranh thủ thời gian mười ngày.

Tề Phong Bắc cúi đầu cởi khuy măng sét trên cổ tay, mỗi động tác đều tràn ngập ý vị của một người đàn ông trưởng thành, "Tôi nhớ cậu còn có hai mươi bảy này nữa là đến sinh nhật mười bảy tuổi đại biểu trưởng thành, đến lúc đó có thể đi làm thêm nuôi sống bản thân."

Bùi Nam có chút nghẹn ngào: "Thì ra ba còn nhớ sinh nhật con...

Tề Phong Bắc quay đầu, cởϊ áσ khoác ra, giọng nói có chút lạnh: "Có vài thứ không phải muốn quên là có thể quên ngay.

Hắn có ý ám chỉ, Bùi Nam không có ngu xuẩn đến mức nghe không ra. Cậu không dám lại được voi đòi tiên, ngoan ngoãn vì người đàn ông này chọn ra quần áo thích hợp, ủi xong toàn bộ đặt ở trên sô pha.

Bữa tối khoảng sáu giờ, địa điểm là nhà hàng hải sản Tề Tịnh Tịnh thích nhất. Tề Phong Bắc đến sớm mười phút, nhưng Tề Tịnh Tịnh cùng nhà gái so với hắn còn sớm hơn một chút, đã ngồi ở trên ghế chờ đợi.

Lần đầu tiên gặp mặt Tề Phong Bắc có chút kinh ngạc, nhà gái cũng có chút giật mình, kinh ngạc một lát, sau liền khôi phục sắc mặt thường ngày. Tề Tịnh Tịnh lực quan sát kinh người, lập tức phát hiện ra không đúng, vội vàng hỏi: "hai người lúc trước quen biết sao?"

Tề Phong Bắc nói: "phải, trước đó chúng ta có quan hệ hợp tác ngắn ngủi.”

Nhà gái bổ sung một chút, "Là phòng làm việc của tôi tiếp nhận một phòng triển lãm, bên A chính là Tề tiên sinh. Bất quá tôi cũng không biết Tề tiên sinh nguyên lai là anh trai của cậu.

Tề Tịnh Tịnh vui vẻ nở nụ cười, "Em không thích khoe khoang. Nếu quen biết thì tốt rồi, em sẽ giới thiệu đơn giản một chút. Anh cả, đây là bạn tốt Mục Hương của em, nhà thiết kế nổi tiếng. Hương Hương, đây là anh cả Tề Phong Bắc của tớ, người cầm quyền Tề gia tớ.

Song phương bắt tay rồi lại ngồi xuống.

Tề Phong Bắc làm ăn nhiều năm, tuy không khéo léo hay ấm áp nhưng cũng không lạnh lùng đến mức khiến người ta cho rằng mình kiêu ngạo,trái lại, hắn là một người khá quân tử.

Mặc dù bữa tối này mang khẩu hiệu “mời bạn bè đi ăn cơm bình dân”, nhưng hai bên đều biết là xem mắt, hơn nữa cả hai đều có cùng độ tuổi và kinh nghiệm nên sự ngượng ngùng cũng không tồn tại lâu trong lòng nhà gái, rất nhanh nhìn về phía hắn một cách cởi mở.

Tề Phong Bắc cũng đang quan sát Mục Hương.

Hai người mặc dù từng hợp tác, nhưng lần đó hợp tác cũng không khiến Tề Phong Bắc cảm thấy rất hài lòng, bởi vì phương án thiết kế giai đoạn trước đúng là rất tốt rất phù hợp yêu cầu của hắn, nhưng đến giai đoạn sau lại có vẻ rất qua loa, hắn rất nghiêm khắc gọi lại vài lần, cuối cùng sửa lại một phương án thiết kế mà hắn miễn cưỡng có thể tiếp nhận. Sau lần hợp tác đó, hắn đã kéo phòng thiết kế của đối phương vào sổ đen, hơn nữa còn phán định là không đủ chuyên nghiệp, cũng không biết hiện giờ ông chủ của hai bên sẽ ngồi cùng một chỗ xem mắt.

Mục Hương tuy rằng ba mươi hai tuổi, nhưng thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ. Không giống với phong cách của Bùi Băng, cách ăn mặc của cô xem như tương đối thuần khiết một chút, trên mặt trang điểm trang nhã, bộ váy trên người phi thường trung quy trung củ, nhưng từ khí chất mà xem lại thiên về nữ cường nhân một chút, không dịu dàng như Bùi Băng, tướng mạo cũng không tinh xảo bằng Bùi Băng.

Hàn huyên vài câu, Mục Hương tựa hồ cũng nhớ tới không thoải mái bảy năm trước, cô lộ ra một nụ cười áy náy, nói: "Tề tiên sinh, kỳ thật năm đó tôi vẫn muốn tìm cơ hội xin lỗi ngài, thật sự rất xin lỗi, lúc ấy tinh lực không đủ, sau đó lại không tìm được cơ hội thích hợp, cho nên... thật sự rất xin lỗi."

Giọng nói của cô rất dịu dàng, mang theo chút cảm giác vô lực, tuyệt không giống thái độ bực bội đến có chút ác liệt khi trao đổi email bảy năm trước. Tề Phong Bắc giật mình, hỏi: "Lần hợp tác đó... người bàn bạc sau đó không phải là cô đúng không?"

Mục Hương dừng một chút, nhẹ nhàng gật đầu: "Sau đó là trợ lý của tôi hoàn thành hợp tác với quý công ty.

Tề Phong Bắc nói: "Tôi có thể hỏi lý do được không?Công ty Tề gia mặc dù không nói là lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, chúng tôi còn thường xuyên tổ chức triển lãm, tôi cho rằng nếu như lần đó hợp tác vui vẻ, về sau còn có thể tiếp tục hợp tác, tôi không rõ cô vì cái gì không có để ý."

Tề Tịnh Tịnh nghe được sửng sốt, cô tuy rằng tự xưng cùng Mục Hương là bạn tốt nhiều năm, nhưng một bà chủ gia đình một ông chủ phòng làm việc vốn cũng không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi, cho nên cũng chỉ là quen biết, không tính là quá quen thuộc.

Mục Hương thu lại nụ cười trên mặt, không quá ưu nhã lấy tay xoa mặt, cúi đầu chậm rãi lộ ra nụ cười khổ, lúc ngẩng đầu lên, đáy mắt liền bịt kín một tầng bi thương, "Xin lỗi, mấy ngày đó chồng tôi vừa vặn...... Kiểm tra ra bệnh nan y.

Tề Phong Bắc vội vàng nói: " xin lỗi, tôi không cố ý gợi lên chuyện thương tâm của cô.

Mục Hương cười cười, "Không sao." Nụ cười của cô rất nhanh càng chân thành hơn, "tôi cũng buông bỏ xuống rồi.

Hải sản lần lượt được phục vụ, Tề Tịnh Tịnh không có nương tay, toàn bộ đều là hải sản cực phẩm, con tôm hùm lớn nhất ước chừng cũng nặng sáu cân, còn có đủ các loại cua cá.

Cô là một người tự tiện nói chuyện, rất nhanh đã dùng đề tài thoải mái xua tan bầu không khí nặng nề, lại chế nhạo nói: "Trước đây hai người đã quen biết, hiểu lầm nho nhỏ cũng đều cởi bỏ, sau này có thể liên lạc nhiều hơn a. Anh cả, em bảo đảm công việc sau này của Hương Hương chắc chắn sẽ không có sai lầm, hai người còn có thể hợp tác nhiều hơn.

Mục Hương uống chút rượu, mặt ửng đỏ, không nhịn được nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông này đủ ưu tú, vô luận là dáng người hay là diện mạo, mặc dù đến tuổi này, cũng có lực hấp dẫn hơn nhiều so với đại đa số nam nhân trẻ mới hơn hai mươi tuổi, toàn thân đều tản ra một cỗ mị lực của nam nhân trưởng thành.

Nếu lúc trước muốn tái hôn là bởi vì con trai muốn có một người cha mới, hiện tại Mục Hương đã cảm thấy mình giống như cũng động tâm.

Tề Phong Bắc nói: "Có thể.

Tề Tịnh Tịnh cười nói: "Anh trai tớ đồng ý rồi, Hương Hương, thành tích phòng làm việc năm nay của cậu cũng không cần lo lắng.

Một bữa cơm xem như khách chủ tận hưởng, Tề Phong Bắc không chống cự lại sự thúc giục của em gái, uống một ly rượu. Tề Tịnh Tịnh nói: "Xe anh liền để ở đây, để cho tài xế ngày mai tới lái, em mang theo tài xế đến, chờ chút sẽ đưa hai người trở về!"

Chỉ là cô gọi hải sản có chút nhiều, ba người ăn gần hai giờ cũng chưa ăn xong, huống chi phụ nữ vì bảo trì dáng người, buổi tối cũng ăn ít, cho nên cuối cùng còn thừa rất nhiều cua, ngay cả tôm hùm đắt tiền nhất cũng còn hơn phân nửa.

Tề Tịnh Tịnh ăn cơm hoàn toàn không có ý thức đóng gói, trong giới bạn bè của cô cũng không có loại hành vi này.

Sau khi Tề Phong Bắc ký hóa đơn xong, cô rất tự nhiên cầm túi xách lên muốn đi, đột nhiên nghe được anh cả nói với nhân viên phục vụ: "Giúp tôi đóng gói phần còn lại, cám ơn.

Tề Tịnh Tịnh sửng sốt, khϊếp sợ nhìn anh, "Anh muốn đóng gói? Đóng gói cho ai ăn?

Nhân viên phục vụ lấy hộp đóng gói đem đồ ăn còn lại đều gói lại, lại dùng túi đựng vào sau đó đưa cho Tề Phong Bắc. Tề Phong Bắc thản nhiên xách đi ra ngoài, Tề Tịnh Tịnh không có được đáp án lại đuổi theo hỏi, "Cho ai a?

Tuy rằng mẹ hoa tài xế thợ làm vườn trong nhà đều là người tiết kiệm, thức ăn chủ nhân ăn không hết đều mang về nhà, nhưng Tề Phong Bắc tuyệt đối sẽ không vì vậy mà chuyên môn đóng gói cho bọn họ.

Cô quấn chặt lấy, Mục Hương cũng tò mò quay đầu nhìn lại. Tề Phong Bắc suy nghĩ một chút, trong đầu nghĩ đến Bùi Nam lúc thèm ăn lộ ra khuôn mặt khát cầu còn có khóe miệng chảy nước miếng, trong lòng không biết như thế nào đột nhiên cảm thấy có vài phần thoải mái, ngữ khí liền tự nhiên mang theo chút ý cười nhạt nhẽo, "Cho chó con ăn.