Chương 2: Tiểu mỹ nhân bị ghét bỏ

Edit: Anh Tử

24/05/2023

--------------------------------

Tại thành phố A, giữa khu nhà giàu và khu bình dân có hàng rào ngăn cách rất rõ ràng, càng so với khu ổ chuột khác nhau một trời một vực. Nên việc người từ khu ổ chuột muốn đến khu nhà giàu là rất khó, tiến vào đã khó, muốn ở lại càng khó hơn, khu nhà giàu còn có những bảo vệ được đào tạo chuyên để đuổi đám người này.

Chỉ cần một cú điện thoại, Bùi Nam có thể bị đuổi đi ngay lập tức.

Tề Phong Bắc im lặng hồi lâu, ánh mắt rơi trên người Bùi Nam một lúc, sau đó đứng dậy đi lên lầu.

Hắn vừa động, Bùi Nam liền giống như bị dọa, chờ lâu như vậy không đợi được một câu trả lời, cậu lại thấy tủi thân muốn khóc, đến khi Tề Phong Bắc đi ngang qua chỗ cậu, không nhịn được đưa tay ra túm lấy vạt áo trên eo cậu, kéo đi, "Baba... Con có thể làm bất cứ việc gì, xin người đừng đuổi con đi..."

Cậu không còn khao khát trở lại tầng lớp quý tộc, hưởng thụ cuộc sống xa hoa lúc trước nữa, bây giờ cậu chỉ muốn có một nơi để ở.

Tề Phong Bắc dừng lại, hắn cao gần một mét tám sáu, đi giày vào cũng phải đến một mét chín, đứng trước mặt người chưa cao đến mét bảy như Bùi Nam thực sự trông như người khổng lồ vậy. Hắn rũ mi mắt, khóe miệng nhếch lên giễu cợt, "Cậu thì có thể làm cái gì? Giống với ba ruột làm tài xế sao? Cậu đến bằng lái còn không có."

Bùi Nam run lên một cái, nước mắt lại trào ra, trong mắt ngập tràn sự sợ hãi, "Con, con có thể học... Cái gì cũng có thể học..." Cậu cơ hồ muốn quỳ xuống, vì sinh tồn trước mắt, dù liêm sỉ hay tự tôn với cậu đều không quan trọng nữa.

Khu ổ chuột là ác mộng cả đời cậu, cậu không muốn phải trở về đó.

Ngay khi Tề Phong Bắc đi về phía trước, tay Bùi Nam liền trống rỗng, chỉ có thể nhìn thấy vết bẩn do cậu nắm ra trên chiếc áo sơ mi trắng quý giá. Cậu chợt nhận ra mình bây giờ cũng giống như vết bẩn kia, với Tề Phong Bắc mà nói không còn tác dụng nào, chỉ có sự chán ghét.

Chiếc áo kia phải được giặt sạch ngay lập tức, không được để lại một vết bẩn nào, nếu không, Tề Phong Bắc sẽ vứt nó đi luôn.

Bùi Nam cảm thấy tuyệt vọng, cậu cắn môi khóc, toàn thân run rẩy, lúc sắp khóc thành tiếng thì nghe thấy Tề Phong Bắc nói: "Cho phép cậu tạm thời lưu lại một thời gian." Hắn dường như rất ghét bộ dạng cậu lúc này, "Bác Trung, dẫn cậu ta đi tắm sạch sẽ."

Biệt thự Tề gia có ba tầng rưỡi, trước đây Bùi Nam đã chiếm hơn một tầng, từ lầu ba trở đi đều thuộc về cậu, trên sân thượng còn có bể bơi riêng cho cậu, lúc cao hứng, sẽ gọi bạn bè trong lớp đến mở tiệc ở đó.

Khi muốn tắm sẽ có người xả nước đầy bồn tắm cho cậu, dầu gội sữa tắm đều dùng loại tốt nhất, khăn tắm thì vừa lớn vừa mềm mại thấm hút tốt, còn có áo ngủ vô cùng thoải mái.

Nhưng bây giờ, cậu được dẫn đến một góc nhỏ trong nhà vệ sinh mà tắm rửa, trong đó chỉ có buồng tắm vòi sen, sữa tắm cùng dầu gội đều là nhãn hiệu phổ thông trên thị trường.

Cậu bỗng nhớ tới, hình như trước đây nơi này chính là chỗ chú làm vườn tắm sau khi tan làm.

Bùi Nam cũng không thấy ủy khuất chút nào, ngược lại còn vui vẻ đến phát khóc, dù sao nếu bị ném về khu ổ chuột thì cậu còn chẳng có chỗ mà tắm, nơi đó căn bản không có nước sạch, nước đều chứa rất nhiều tạp chất, còn có bùn, làm cho cậu sợ không dám tắm, chỉ khi thực sự không chịu nổi mới lấy lau qua người một chút.

"Con cảm ơn ạ." Không ngờ bây giờ Bùi nam còn biết cảm ơn.

Lão quản gia nhướng mi, sắc mặt vẫn không hề dễ chịu, hung hăng nói, "Tiên sinh vất vả lắm mới quên được chuyện này, cậu còn dám vác mặt về đây khiến ngài ấy đau lòng."

Bùi Nam xấu hổ, tủi thân mà cắn môi, để lại một vết đỏ trên đó, nhỏ giọng nói: "Con không muốn chết..."

Lão quản gia khẽ hừ một tiếng, không để ý cậu kể khổ, quay người đi ra ngoài.

Bùi Nam tắm rửa sạch sẽ.

Dòng nước nóng tinh khiết, toàn bộ dội lên da thịt của cậu, tẩy đi những bụi bẩn, để lộ ra làn da trắng trẻo vốn có. Loại dầu gội trước đây cậu không thèm động đến giờ lại được coi như bảo bối, dùng sức xoa trên tóc, gội ba lần mới khiến tóc sạch hoàn toàn, rồi cẩn thận kì cọ đến người. Khi rất nhiều bùn đất được chà ra, Bùi Nam liền cảm thấy xấu hổ.

Cậu tắm gần hai tiếng đồng hồ, đem cả người kì cọ đến đỏ chót mới đi ra.

Đến khi mặc áo tắm bước ra, cậu nhìn ngó khắp nơi khiến cho quản gia Trung chú ý mà đi tới.

Lão quản gia nhìn thấy cậu như vậy liền nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng nói, "Tại sao không mặc quần áo?"

"Con không có quần áo ngủ." tóc Bùi Nam còn nhỏ giọt, mặt mày vì nóng mà đỏ bừng, trông càng thanh tú xinh đẹp, còn có chút trẻ con."Bác Trung, chú có thể cho cháu mượn tạm một bộ đồ ngủ cũ được không?"

Lão quản gia cười lạnh nói, "Đồ của cậu lúc trước đều đã đem đốt hết, cậu nghĩ chúng tôi sẽ giữ nó chắc?"

Bùi Nam có chút buồn bã, không dám tin đó là sự thật.

Cậu luôn cho rằng dù sao mình cũng làm con trai của baba mười sáu năm, tình thân chắc chắn sẽ quan trọng hơn huyết thống, vì vậy trong lòng vẫn nuôi hy vọng, cho rằng Tề Phong Bắc chỉ đang giận mà tôi khi nào hết giận, cậu cùng mẹ có thể trở lại ngôi nhà lớn đó làm một tiểu thiếu gia, cậu vẫn như cũ muốn cái gì có cái đó, không phải chịu đói, chịu lạnh, cũng không phải bị người khác bắt nạt.

Lại không nghĩ tới, Tề Phong Bắc sẽ xóa hết mọi thứ liên quan đến mẹ con họ ở ngôi nhà này.

Cuối cùng bác Trung vẫn mang cho cậu một bộ quần áo, là bộ đồ thể thao của con trai thợ làm vườn để lại, trông không lớn lắm, vậy mà Bùi Nam mặc lên người vẫn rất rộng.

Sau khi mặc quần áo tử tế, trong bụng lại thấy đói, Bùi Nam muốn ăn chút gì đó.

Từ khi bước vào ngôi nhà này cậu luôn nghĩ về quá khứ, nghĩ mình từng có mấy cái tủ chuyên để đồ ăn vặt yêu thích, một cái ở tầng một, một cái ở tầng ba và một cái ở trên sân thượng, nhưng bây giờ đã thay đổi.

Hiện tại tủ đồ ăn vặt quen thuộc đã không còn, thay vào đó là những thực phẩm khác.

Cậu rất đói, nên đành mặc kệ bác Trung lạnh mặt, vẫn là đưa ra mong muốn của chính mình, "Con quá đói, ngày hôm qua đến bây giờ con mới ăn có hai mẩu bánh nhỏ..."

Lão quản gia lạnh lùng nhìn cậu, cuối cùng vẫn ném cho cậu một túi ngũ cốc, "Không có sữa bò, cứ ăn luôn đi, khát thì tự tìm nước máy mà uống."

"Cảm ơn." Muốn ăn no thì phải ngoan ngoãn, huống hồ miếng bánh ngũ cốc này bên trong vừa thơm vừa giòn, còn có hoa quả và hạnh nhân, trong một năm trở lại đây Bùi Nam chưa từng ăn được đồ ăn ngon. Cậu nghiêm túc ăn rất nhanh đã xong, sau đó uống một cốc nước lớn, rồi theo chân quản gia Trung đến chỗ ngủ.

Tầng ba hiển nhiên không thể lên, nơi cậu ngủ chính là phòng ở của người làm, không chật chội, có một cái giường dài 1m5, một tủ quần quần áo, chỉ là không có phòng vệ sinh riêng.

Tuy rằng không thể so được với cuộc sống thiếu gia trước đây, nhưng so với khu ổ chuột đêm đến chỉ có thể ngủ ngoài ban công thì ở đây tốt hơn gấp nhiều lần.

Vì đã trải qua khổ cực nên Bùi Nam cũng không cảm thấy bất công, lúc này bé ngoan đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Dù trước khi ngủ vẫn còn hơi lo lắng, được nhưng như này đã rất thoải mái rồi, vì thoải mái mà cậu có một giấc mơ rất đẹp, trong mơ cậu vẫn là con của Tề Phong Bắc, mơ thấy Tề Phong Bắc trở về sau chuyến công tác, sau đó mua cho cậu rất nhiều quà.

Trong đó có một mô hình máy bay, là mẫu mới nhất, còn có điều khiển từ xa để bay lên, trong đó còn có máy ảnh để quay chụp.

Món quà tốt như vậy, trong mơ cậu còn tỏ ra ghét bỏ, dáng vẻ không hề thích thú, cũng không chịu gọi một tiếng baba, hai má bị véo đến đỏ ửng còn khó chịu vỗ vỗ tay người kia. Tề Phong Bắc thái độ không hề có chút lạnh lùng nào, vừa ôn hòa còn mang theo chút sủng nịnh, mềm giọng nói: "Baba biết sai rồi, nên mới mua quà để nhận lỗi với con này, con tha thứ cho baba có được không? Baba lần sau không đi công tác lâu như vậy nữa. Ngoan, gọi một tiếng baba nào, baba đã lâu không được nghe con gọi rồi"

Tiểu thiếu gia mãi không chịu gọi, phồng má, đem quà vứt ra khỏi phòng, cùng người đàn ông cao lớn đẩy ra bên ngoài, sau đó dùng lực đóng cửa lại.

Nhưng không nghĩ được rằng chỉ vài năm ngắn ngủi, dù cậu gọi baba bao nhiêu lần, Tề Phong Bắc cũng không đáp lại.

Ngày hôm sau.

Lúc ăn sáng Bùi Nam gặp được mẹ Hoa.

Mẹ Hoa là bảo mẫu của Tề gia, làm công việc quét dọn và nấu ăn, là một người rất ôn hòa và dịu dàng.

Năm Bùi Nam ba tuổi thì bà vào Tề gia làm việc, làm việc ở đây gần mười bốn năm, có thể nói là nhìn Bùi Nam lớn lên.

Đối với nữ chủ nhân cũ bà cũng không nhìn ra có điểm gì bất thường, sau khi biết được chuyện bà cực kì khϊếp sợ, nhìn thấy mẹ con Bùi Nam bị đánh đuổi, bà không kìm được nước mắt, chủ yếu là không bỏ được Bùi Nam.

Bà biết Bùi Nam rất yếu ớt, cũng biết rõ khu ổ chuột trông như thế nào, dù rất đau lòng và lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp nào để giúp.

Lúc biết Bùi Nam ở bên ngoài cửa, bà muốn lén lấy một chút hoa quả và đồ ăn vặt cho cậu, nhưng bị quản gia Trung ngăn cấm. Bà không ở lại Tề gia, sáng sớm đến làm hay tin Bùi Nam được ở lại, bà rất vui mừng, bữa sáng làm cho cậu một ít bánh mà lúc trước cậu thích ăn.

Bùi Nam vừa ăn vừa khóc.

Cậu ôm mẹ Hoa khóc một trận, như muốn đem hết sự uất ức xả ra hết, khóc được một lúc, quản gia Trung gõ vào cửa, lạnh lùng nhìn hai người.

Bùi Nam giật mình, lập tức lau nước mắt sạch sẽ, theo bản năng đem cái bánh giấu ra sau lưng.

Quản gia Trung nhíu mày, nói: "Ông chủ không thích những đồ dầu mỡ, sau đừng nấu món này nữa"

"A, được" Mẹ Hoa lúng túng gật đầu.

Quản gia Trung nói: "Người không sạch sẽ thì đừng bước chân vào bếp, ai biết được sẽ đem vi khuẩn gì vào, rồi làm hại đến dạ dày của ông chủ.

Bùi Nam có chút xấu hổ, cúi đầu có chút muốn khóc.

Quản gia Trung không cho cậu bước vào nhà bếp, không cho lên lầu, ăn cơm cũng không được ngồi trên bàn, nói với bảo mẫu, thợ làm vườn, tài xế đều phải đối xử với cậu như người vô hình, lúc này liền nhắc nhở cậu: "Ông chủ lúc nào cũng có thể đuổi cậu đi, tốt nhất cậu nên biết thân phận mình một chút"

Câu nói này khiến Bùi Nam sợ đến phát khóc, hộ khẩu của cậu đều bị Tề Phong Bắc chuyển đến khu ổ chuột, nếu như bây giờ bị đuổi ra ngoài, lại bị bảo vệ tuần ra đến bắt, cậu lập tức sẽ lại bị đá đến cái nơi hỗn loạn dơ bẩn kia một lần nữa.

Thứ chờ đợi cậu, nói không chừng chính là cái chết.

Bùi Nam sợ đến trốn ở trong phòng khóc mấy ngày liền, cuối cùng vẫn không muốn bản thân cứ ngồi như vậy mà chờ chết.

Nếu muốn ở lại, phải có giá trị.

Cho nên vào một ngày kia Bùi Nam lấy hết can đảm đi đến trước mặt Trung quản gia, lo lắng nói: "Bác Trung, có thể cho tôi làm một việc gì đó không? Tôi, tôi sẽ không ăn không ngồi rồi, tôi sẽ cố gắng làm việc để đổi đồ ăn"