Chương 7: Nguyên nhân của sự hưng phấn

Edit: Anh Tử

06/07/2023

—----------------------------

Từ xưa đến nay Tề gia vẫn luôn là một gia tộc rất giàu có, thậm chí họ còn nắm trong tay cả một mỏ khoáng sản riêng. Sau khi mỏ khoáng sản bị cấm khai thác, Tề gia đành chuyển sang những ngành công nghiệp khác. Đầu tiên, Tề gia cho xây dựng nhà máy tư nhân rồi bắt đầu bán lẻ cho các cửa hàng bách hóa, đến khi Tề Phong Bắc tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc, hắn bắt đầu mở rộng kinh doanh, tấn công thị trường trang trí nội thất, miệt mài hơn mười năm, cuối cùng cũng thành công khiến thương hiệu Tề gia trở nên nổi tiếng.

Mà sự kiện ly hôn trước đó của hắn cũng vì vậy mà bị bàn tán một thời gian dài trên mạng xã hội, người qua đường lúc đầu chỉ muốn xem trò cười của Tề gia, đến khi biết được sự thật lại quay sang đồng cảm với hắn, điều này cũng tăng thêm một ít thành tích cho công ty, khiến công ty càng trở nên nổi tiếng.

Hôn nhân không suôn sẻ, bị vợ lừa gạt mười mấy năm, nhưng sự nghiệp lại đột nhiên thăng tiến, các đơn đặt hàng mới liên tục đổ về, số lượng đơn hàng phải giao đã xếp sang năm sau. Tuy đơn hàng nhiều, nhưng ngược lại Tề Phong Bắc không hề bận rộn, hắn chỉ cần ký một vài văn kiện, đọc một số báo, lại không có lịch công tác mới, nên hiện tại hắn khá nhàn rỗi.

Sau khi nhấp một ngụm cà phê, mùi vị quen thuộc lại làm hắn chợt nhớ đến cốc cà phê Bùi Nam pha cho mình, cũng không biết cậu bỏ bao nhiêu viên đường, mà ngọt đến phát ngấy, khiến hắn chỉ uống một ngụm đã không thể chịu được. Vừa nghĩ tới Bùi Nam, Tề Phong Bắc lại cảm thấy phiền muộn trong lòng.

Mà Phiền muộn ấy không phải vì những chuyện trước kia, mà là vì phản ứng của hắn vào buổi tối hôm qua và sáng nay.

Tại sao hắn lại đột nhiên có phản ứng với cơ thể Bùi Nam?

Tề Phong Bắc chưa bao giờ hoài nghi mình là một người đàn ông không bình thường, đúng là từ trước tới nay hắn luôn quan tâm đến sự nghiệp hơn mọi thứ. Nhưng đối với hắn mà nói, đàn ông nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu, không thể bởi vì chút tình cảm cỏn con mà trì hoãn con đường phát triển sự nghiệp.

Đây cũng là lý do khiến hắn có thể nhanh chóng đứng dậy sau khi trải qua cú sốc lớn trong hôn nhân.

Một năm trước có rất nhiều sự bàn tán về cuộc ly hôn của hắn, "Vợ nɠɵạı ŧìиɧ", "Đứa con trai được yêu thương mười sáu năm không phải con mình", chọn đại một trong hai chủ đề này cũng đủ để khơi dậy sự đồng cảm, mà hắn lại có cả hai càng khiến mọi người thổn thức. Tuy nhiên, cách giải quyết sau đó của hắn vẫn khiến nhiều người cảm thấy quá tàn nhẫn

Hơn hai mươi năm trước A quốc vẫn đang trong thời kỳ chiến tranh, sau này dù chiến tranh đã kết thúc, nhưng vì xã hội hỗn loạn, nên không tránh khỏi xuất hiện một nhóm người nghèo khổ. Chính phủ không có nhiều tiền cứu trợ, kinh tế lại sa sút dẫn đến tội phạm ngày càng nhiều, vì không muốn ảnh hưởng dân thường và những người giàu, chính phủ đã đặc biệt chia cho họ một khu vực, nơi đó chính là khu ổ chuột.

Người dân ở trong khu ô chuột chỉ được sống trong những căn nhà đơn sơ, một số người không có khả năng lao động, một số người thì lười biếng gian xảo, còn có một số người là bị "thả” xuống đây.

Những người bị "thả” xuống đây thường là người dân bình thường hoặc con nhà giàu, chỉ bởi vì đắc tội người có quyền có tiền nên bị tịch thu hết tài sản bằng mọi cách, không có tiền họ chẳng còn cách nào để sinh tồn mà chỉ có thể đến khu ổ chuột.

Lúc đó Tề Phong Bắc đã lợi dụng quyền thế của mình để “thả” Bùi Băng, Bùi Nam cùng cả nhà tên tài xế đến khu ổ chuột, khiến bọn họ phải vật lộn để sinh tồn ở nơi bẩn thỉu và tối tăm nhất, coi như để trút hết mọi bực tức và oán hận trong lòng hắn.

Hành vi này của Tề Phong Bắc bị một số người chỉ trích, nhưng cũng có một số người thì cười trên nỗi đau của người khác.

—— Đây có phải là điều một ả khốn nɠɵạı ŧìиɧ đáng phải nhận không?

—— Ném luôn đứa con hoang của cô ta đến khu ô chuột cùng chịu khổ đi, còn nói Tề tiên sinh tàn nhẫn, thử nghĩ nếu bản thân đột nhiên phát hiện ra đứa con mình nuôi nấng hơn mười năm không phải của mình xem, có khi bạn còn tàn nhẫn hơn người ta đấy.

—— nghe nói khu ổ chuột rất hỗn loạn, vô cùng loạn, thường xuyên có cướp giật cưỡиɠ ɧϊếp, vị phu nhân đó đẹp như vậy, có khi lại bị gì đó nha?

……..

Tề Phong Bắc cũng không phải chưa từng đấu tranh, đặc biệt khi nhớ tới khoảng thời gian chung sống với con trai lúc cậu còn nhỏ, nghĩ đến những niềm vui cùng sự ấm áp mà cậu đem đến cho hắn, Tề Phong Bắc cũng có chút do dự. Nhưng mỗi khi do dự, hình ảnh người vợ lăn lộn trên giường với người đàn ông khác lại hiện lên trong đầu hắn, khiến hắn vừa đau khổ tột cùng, vừa tức giận không thôi.

Cho nên cuối cùng hắn vẫn là tàn nhẫn ra quyết định.

Không ngờ tới cô ta lại không chịu được mà tự sát.

Dù sao khi sự việc nɠɵạı ŧìиɧ bị bại lộ, Bùi Băng không hề tỏ ra hối hận chút nào, mà còn ở trước mặt hắn kiên quyết nói: "Tôi chưa bao giờ yêu anh, người tôi yêu là anh ấy, chỉ có anh ấy mới thỏa mãn tất cả những mong muốn về tình yêu của tôi! Tôi thực sự xin lỗi anh, nhưng tôi không thể chia tay với anh ấy!"

Khuôn mặt dịu dàng của người phụ nữ hiện rõ sự mê muội với tình yêu, khi nhìn thấy hắn cũng chỉ có một chút xấu hổ, "Nam Nam là tôi có lỗi với nó, tôi đã cố không giữ đứa bé lại, thế nhưng thuốc lại không có tác dụng..."

Cô ta thật ngây thơ.

Tề Phong Bắc đã đưa ra kết luận như vậy ở trong lòng. Hắn muốn cho cô ta thấy rõ bộ mặt thật của người đàn ông đó, để cô ta thấy được mình ngây thơ như thế nào.

Hắn chỉ cần liếc mặt một cái là có thể nhìn thấu bản chất của người đàn ông đó, một người vì lợi ích của mình mà có thể bán đoạn phim quay cô ta làm chuyện đó cho các trang web khiêu da^ʍ sao lại có thể yêu cô ta được?

Đến lúc nhận ra, cô ta cũng chẳng còn gì mà hối hận.

Khi Tây Tân Hải bước vào, Tề Phong Bắc đành phải rút khỏi hồi ức. Hắn từ trước đến nay đều rất ít khi có cảm xúc khác thường, hơn nữa một năm gần đây cảm xúc cũng ít khi bộc lộ ra bên ngoài, nên dù Tây Tân Hải vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn cũng không thể nhìn ra hắn vừa suy nghĩ cái gì.

Hắn đi vào nói việc gì đó không mấy nghiêm trọng, Tề Phong Bắc phân phó hai câu, đến khi Tây Tân Hải chuẩn bị rời đi thì đột nhiên bị gọi lại, "Tôi vốn định giao việc này cho Bác Trung, nhưng ông ấy bây giờ đang nằm viện nên không tiện."

Tây Tân Hải biết hắn nói như vậy có ý đề cập đây là việc cá nhân của hắn, không biết tại sao khuôn mặt Bùi Nam bỗng hiện thoáng qua trong đầu Tây Tân Hải, "Tề tổng có dặn dò gì?"

Tề Phong Bắc nói: "Đi mua một bộ quần áo cho Bùi Nam." Hắn dừng một chút, như không có chuyện gì xảy ra, "Mua bộ bình dân chút, giá cả không muốn cao, kiểu dáng... mộc mạc chút."

Tây Tân Hải ngạc nhiên một lúc, rồi nhanh chóng gật đầu, "Được. Sau khi mua xong tôi sẽ trực tiếp đưa cho cậu ấy."

"Ừm."

Đợi người đi ra ngoài, Tề Phong Bắc mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn gỡ chiếc kính trên sống mũi xuống, cau mày.

Thay vì gọi người mua quần áo cho Bùi Nam, thực ra hắn cảm thấy chính hắn nên đi gặp bác sĩ tâm lý thì hơn, hỏi xem tại sao hắn lại cứng đối với đứa con trai cũ của mình, hơn nữa còn cứng đến hai lần.

Đây là chứng minh cho "Bệnh liệt dương" của hắn sao? Hay do hắn có bệnh mới?

Nếu không, là một người đàn ông bình thường, hắn đáng lẽ không nên cứng đối với một người đã từng là con trai hắn hơn mười năm, cho dù đối phương là người song tính thì điều đó vẫn không bình thường đúng không?

Nhưng Tề Phong Bắc lại do dự, hắn cảm thấy chính mình vẫn nên suy nghĩ lại.

Nói không chừng việc hắn cứng với Bùi Nam chỉ là chuyện ngoài ý muốn, là do hắn cấm dục quá lâu nên mới vậy, chuyện này rất bình thường không phải sao? Hơn nữa cũng không thể trách hắn, rõ ràng là do Bùi Nam khi trưởng thành hoàn toàn khác xa bộ dạng non nớt khi mười sáu tuổi, huống chi cậu ăn mặc hở hang như vậy, cả người còn ướt dầm dề...

Ngay lập tức hình ảnh chàng trai cả người ướt sũng ấy lại thoáng qua đầu hắn, khiến bụng dưới Tề Phong Bắc lại cảm thấy hơi căng.

Phản ứng này khiến hắn có chút kinh ngạc, hắn gần như lắc đầu theo bản năng, để rũ bỏ hết hình bóng của Bùi Nam ra khỏi đầu. Sau một lúc hoảng loạn, Tề Phong Bắc lẩm bẩm nói: "Mình có nên tìm một người phụ nữ để kiểm chứng..."

Tác phong làm việc của Tề Phong Bắc luôn nhanh nhẹn và quyết đoán, nên sau khi tan làm, hắn đã lập tức lên xe gọi cho Tề Tịnh Tịnh. Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, giọng nói Tề Tịnh Tịnh vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi, "Anh cả, sao anh lại gọi cho em?"

Tề gia có bốn anh chị em, Tề Phong Bắc là anh cả, sau hắn là hai em gái và một em trai, Tề Tịnh Tịnh là đứa em gái lớn của hắn. Ngoại trừ người trẻ tuổi nhất Tề gia còn lại đều đã kết hôn từ sớm, trong đó Tề Phong Bắc là kết hôn sớm nhất, vì Bùi Băng bên kia vội vàng muốn gả đi, nên hắn đã kết hôn từ năm mười tám tuổi. Tề Tịnh Tịnh kết hôn cũng sớm, gả cho Thịnh gia cũng có xuất thân quyền quý như nhà họ, bởi vì hôn nhân hạnh phúc, cho nên dù không lớn tuổi nhưng cô vẫn rất thích làm bà mối cho người khác, thích nhất là lôi kéo người khác tham gia đủ loại tiệc rượu, theo lời kể của Tề Tịnh Tịnh thì, dưới sự giới thiệu và kết duyên của cô đã có hơn năm cặp đôi yêu nhau.

Vốn dĩ cô rất thích người chị dâu là Bùi Băng, dù sao trước đây họ cũng coi như là bạn, chỉ là cô thích náo nhiệt, Bùi Băng lại thích yên tĩnh, hai người ở chung không hợp lắm. Nhưng cô cũng không ngờ, Bùi Băng sẽ phản bội anh trai mình như vậy. Sau sự việc ngày hôm đó, cô cảm thấy như bị đâm sau lưng, khiến cô tức giận đến mức chửi um sùm hai mẹ con Bùi Băng, cô còn không giữ chút lễ nghi nào của một tiểu thư nhà quyền quý, mà đem Bùi Băng chửi đến máu chó đầy đầu

Mà về sau, vì giúp anh cả thoát khỏi sang chấn tâm lý, cô luôn chủ động tìm kiếm đối tượng mới cho hắn.

Dù sao cô cũng luôn tin rằng "Chỉ có tình yêu mới có thể hàn gắn vết thương cũ" .

Tuy nhiên, ý tốt của cô lúc trước đều bị Tề Phong Bắc lạnh lùng từ chối.

Tề Phong Bắc chỉnh lại kính mắt, không quan tâm đến thư ký cùng tài xế, trực tiếp nói: "Lần trước không phải em nói muốn giới thiệu một người phụ nữ cho anh sao, có phương thức liên lạc không?"

Tề Tịnh Tịnh ngẩn người, giống như không thể tin được, một hồi lâu mới vui mừng nói, "Có! Đương nhiên là có! Anh cả, sao tự nhiên anh lại nghĩ thông suốt rồi?"

Nghĩ thông suốt?

Tề Phong Bắc chưa bao giờ cảm thấy mình không nghĩ thông suốt điều gì, lúc trước không đồng ý, chẳng qua là do hắn thấy không cần thiết. Thế nhưng bây giờ, hắn dường như cần nó.

Thực ra hắn có một biện pháp thử nghiệm nhanh hơn, chính là trực tiếp tìm một “gái gọi” để thử, chỉ là từ trước đến nay hắn chưa bao giờ thích kiểu người phụ nữ như vậy , bản thân lại có bệnh sạch sẽ, vì vậy đành bỏ ý nghĩ đó.

Hơn nữa hắn cũng cảm thấy, đã đến lúc hắn phải xây dựng một gia đình mới.

Tề Tịnh Tịnh vẫn đang không ngừng cổ vũ, Tề Phong Bắc thấy hơi ầm ĩ, "Đừng nói nữa, còn ồn ào nữa anh sẽ cúp máy."

"Được được, em không làm ồn nữa, anh tuyệt đối đừng cúp máy, vất vả lắm anh mới có hứng thú, em làm sao có thể bỏ qua cơ hội này. Anh cả, lần trước em đã nói qua cho anh biết tình huống của cô ấy chưa? Cô ấy là một quả phụ, đã từng sinh một đứa con trai, năm nay 32 tuổi, khuôn mặt rất xinh đẹp, có văn phòng thiết kế riêng, con trai cô ấy năm nay tám tuổi, chồng thì qua đời vì bệnh tật. Em quen biết cô ấy nhiều năm, nàng tuyệt đối là một người rất rất tốt, khi chồng bị bệnh cô ấy vẫn luôn ở bên chăm sóc, chưa từng từ bỏ hy vọng, sau khi chồng qua đời cô ấy đã rất đau buồn, vốn cô cũng không muốn tiến thêm bước nữa, ba năm rồi chưa hẹn hò với ai, Nhưng con trai cô ấy vẫn luôn muốn có một người baba, cho nên cô mới thả tin tức ra ngoài." Tề Tịnh Tịnh nói rất nhanh, nói xong cô có hơi lo lắng hỏi, "Anh cả, anh còn nghe đúng không?"

"Ừm."

“Thực ra anh không muốn kết hôn cũng được, dù sao anh có điều kiện tốt, muốn cái gì là có cái đó, tuy nhiên em vẫn cảm thấy người này rất hợp với anh, tuổi tác cũng không lớn, lại là người từng trải có kinh nghiệm, cũng rất có tình cảm." Tề Tịnh Tịnh nói xong, hỏi: "Anh cả, anh có muốn gặp mặt không??"

Tề Phong Bắc nói: "Đưa phương thức liên lạc cho anh."

"Được, được, em lập tức gửi cho anh!"

Cúp máy, Tề Phong Bắc bắt gặp ánh mắt của Tây Tân Hải, hắn dừng một chút, nói: "Đừng nói cho bác Trung biết."

Tây Tân Hải lập tức nói: "Tôi hiểu rồi, Tề tổng."

Xe ổn định lái vào trong sân, Tề Phong Bắc xuống xe, đột nhiên một việt đỏ hiện ra ở đuôi mắt hắn. Hắn dừng bước, híp mắt nhìn kỹ một chút, hiếm khi thắc mắc hỏi, "Tại sao trong sân… lại có chim hồng hạc?"

Tây Tân Hải đi theo cũng rất là lúng túng, "Tề tổng, đó là Bùi Nam. Cậu ta chắc đang mặc bộ đồ lúc chiều tôi đưa đến, nên… có hơi đỏ."

Tề Phong Bắc mặt không đổi sắc "Ồ" một tiếng, "Chim hồng hạc" đã phát hiện ra hắn, vui sướиɠ chạy lại, kích động kêu lên: "Baba!"