Quyển 1 - Chương 12: Quá bưu hãn

"Sau khi trở về tất cả ám vệ tăng cường huấn luyện mười ngày!" Mộ Dung Ý cầm lại ngọc bội, giọng nói mềm dẻo nghe vào trong lỗ tai Liên Cẩm, lại có

thể nghe ra giọng lạnh lùng nghiêm nghị vốn có.

"Tuân mệnh.” Liên Cẩm đáp lại một tiếng, nhìn bộ dáng hiện tại của Mộ Dung Ý, trong

lòng một trận khó chịu, nhịn không được hỏi: "Chủ tử, làm sao người đột

nhiên phát độc?"

"Chẳng qua là có vài người nhịn không được, nghĩ muốn trở mình mà thôi, không có gì." Mộ Dung Ý khoát tay, cất kỹ

ngọc bội: " Bắt được linh hồ không?"

"Thuộc hạ vô năng, cho

linh hồ trốn thoát! Thỉnh chủ tử trách phạt!" Vẻ mặt Liên Cẩm áy náy,

hắn cùng với mười mấy ám vệ cấp cao đồng loạt ra tay, kết quả cứ thế cho vật nhỏ kia trốn thoát, bây giờ ngẫm lại vẫn cảm thấy thực mất mặt.

"Chuyện này không trách ngươi, nếu dễ dàng bị bắt đi như vậy, linh hồ cũng sẽ

không khó có được rồi như thế!" Mộ Dung Ý vẫn thưởng phạt phân minh, cho tới bây giờ người phát hiện ra tung tích linh hồ rất nhiều, nhưng thật

sự có được lại hầu như không có. Nếu dễ dàng bị bắt được, chính mình

cũng không cần vội vàng rời khỏi yến hội, tự thân xuất mã rồi.

Thấy Mộ Dung Ya không trừng phạt mình, Liên Cẩm càng áy náy: " Nhất định thuộc hạ sẽ vì chủ tử bắt được linh hồ!"

" Hướng đi hiện tại trong kinh thành thế nào?" Mộ Dung Ý không muốn tiếp

tục đề tài này, hỏi ra chuyện tình mình quan tâm, bản thân trúng độc,

người phía sau màn nên có chút động tác chứ.

"Sau khi chủ tử gặp chuyện không may, Ám Nhị liền cải trang thành chủ tử, ứng phó những người đó ở triều đình. Cho nên triều đình mấy ngày nay rất an tĩnh."

Mộ Dung Ý nghe vậy trong mắt xẹt qua một tia thị huyết, giọn nói lạnh lùng trước sau như một : "Hừ, bọn chúng lo lắng cố sức tính kế bổn vương như vậy, nếu bổn vương không làm cho bọn chúng thấy chút hi vọng, chẳng

phải là lãng phí kế hoạch tỉ mỉ này của bọn chúng? Nói cho Ám Nhị, để

cho hắn tìm một cơ hội phát độc, thả ra mọi chuyện trong triều đình."

"Vâng. Trong khoảng thời gian này chủ tử có muốn vào ở Vô Ảnh sơn trang hay

không? Để thuộc hạ phái người chuẩn bị trước." Vô Ảnh sơn trang là sản

nghiệp vô cùng khó hiểu của Mộ Dung Ý, chỉ chiếm diện tích mấy chục mẫu, toàn bộ trên dưới trong trang có hơn mười hạ nhân toàn bộ là người

điếc, trước kia khi không áp chế được độc tố, Mộ Dung Ý mỗi lần phát độc đều vào Vô Ảnh sơn trang, phía ngoài có Ám Nhị giả bộ dáng của hắn ứng

phó triều đình. Cho nên Liên Cẩm mới có câu hỏi này.

Mộ Dung Ý nhìn mứt quả trong tay: "Không cần, hiện tại bổn vương có chỗ dừng chân."

"Ám Nhất và Ám Tam cũng đã đến đây, hau là nói bọn họ cùng ở bên cạnh chủ

tử đi." Liên cẩm lo lắng nói. Mỗi lần chủ tử phát độc đều đã biến thành

đứa bé, nhất điểm năng lực tự bảo vệ mình đều không có, hắn thực lo

lắng, nếu không phải biết chủ tử hẳn không cho phép, hắn tình nguyện

chính mình lưu lại bảo hộ bên cạnh chủ tử. Trong lòng hạ quyết tâm, cho

dù chủ tử cự tuyệt, chính mình cũng sẽ an bài người âm thầm bảo vệ, dù

cho vì vậy mà phải chịu trách phạt.

Ngẫm lại tình cảnh hiện

tại của chính mình, Mộ Dung Ý thật sự không cự tuyệt: "Âm thầm bảo hộ,

không có mệnh lệnh của bổn vương không cho phép hiện thân, không được

đến gần bổn vương trong vòng mười trượng*." Lại nghĩ đến thân thể của

chính mình, đã qua mười ngày, nhưng vẫn còn yếu ớt, một chút dấu hiệu

muốn khôi phục cũng không có, ấn đường nhăn lại: "Truyền thư đến Vô Ảnh

sơn trang, kêu Mộc Phong đến."

*1 trượng = 4,7 mét

Liên Cẩm cả kinh: "Chủ tử, thân thể người?" Mộc Phong xuất thân từ thần y

cốc, là đệ tử cốc chủ đắc ý nhất, ở trên giang hồ xưng là tiểu thần y

chi, thân thể của Mộ Dung ý luôn do hắn điều trị, hiện đang ở Vô Ảnh sơn trang. Chỉ là mỗi lần sau khi phát độc Mộ Dung Ý bảy ngày, cơ thể sẽ tự động phục hồi như cũ, cho nên rất ít khi tìm hắn, bây giờ lại chủ động

đề xuất nói hắn qua đây. . . . Liên Cẩm không thể không nghĩ nhiều một

chút.

Mộ Dung Ý khoát tay: "Không có gì." Từ trên ghế ngồi

xuống: "Ngươi trở lại kinh thành đi, có chuyện gì bổn vương cho Ám Nhất

liên hệ với ngươi." Trong lòng nhớ đến Hàn Hàn, lúc này không biết tiểu

nha đầu kia làm xong việc chưaVội vàng dặn dò vài câu, cầm mứt quả đi ra tửu lâu Như Ý.

Mới vừa đi ra khỏi cửa, chỉ thấy Hàn Hàn

thần sắc lo lắng kéo một người đi đường hỏi: "Ngươi có nhìn thấy một đứa bé trai hay không, da trắng, mắt lớn, cao như vậy, mặc áo bông màu

xanh, cầm trong tay một xâu kẹo hồ lô đường."

Người qua đường lắc lắc đầu, Hàn Hàn buông nàng ra, lại vội vàng lôi kéo người tiếp theo hỏi.

Mộ Dung Ý ngẩn ngơ nhìn chằm chằm một màn trước mắt, đáy lòng đóng băng

lại nổi lên một tia gợn sóng, nhìn bộ dáng Hàn Hàn gấp đến độ muốn khóc, trong lòng hơi hơi ấm áp, không hiểu sao lại cảm thấy khuôn mặt nhỏ

nhắn không đầy đủ dinh dưỡng kia lại có nhan sắc khuynh quốc khuynh

thành.

Hàn Hàn thật sự nóng nảy, vừa rồi chính mình đi qua

nói chuyện làm ăn cùng lão bản tiệm trà, chẳng qua là muốn mượn đất

trống phía trước tiệm trà buôn bán đồ ăn, dùng lò lửa trong tiệm, chính

mình mỗi tháng phải nạp cho tiệm trà một lượng bạc làm tiền thuê, mặt

khác còn phải trả 500 văn phí lò lửa.

Cái này đối với lão

bản tiệm trà mà nói quả thực là miếng bánh thịt từ trên trời rơi xuống,

lò lửa có sẵn, bình thường đều phải đặt, hiện tại cho mượn liền có thể

vô duyên vô cớ thu nhập được 500 văn, vì cái gì không cho? Đến cả đất

trống phía trước, lại càng không có tổn hao chi phí gì, cho người ta

dùng có thể thu nhập được một lượng bạc, với hắn mà nói quả thực là nhặt được tiện nghi lớn, ý kiến Hàn Hàn vừa nói ra, lão bản tiệm trà miệng

đầy đáp ứng, giống như còn sợ Hàn Hàn đổi ý, vội vàng viết giấy khế ước

nửa năm, cùng Hàn Hàn mỗi bên ký tên, một người cất kỹ một phần, Hàn Hàn trước đó còn thanh toán tiền thuê một tháng.

Hàn Hàn lựa chọn khối đất trống phía trước tửu lâu Như Ý này, tự nhiên là có nguyên nhân.

Nếu nàng đã muốn làm ăn lớn, dựa vào quán nhỏ đương nhiên là không được,

nhất định phải có nhân mạch và tài lực mới được, mà hai thứ này lại hoàn toàn là khiếm khuyết của nàng, rơi vào đường cùng nàng liền xem xét tửu lâu Như Ý, tửu lâu Như Ý là tửu lâu lớn số một số hai ở trấn trên, tài

lực nhân mạch mọi thứ không thiếu, vừa lúc có thể thỏa mãn nhu cầu của

nàng.

Nếu chính mình tùy tiện tìm bàn bạc, khẳng định lão

bản tửu lâu Như Ý hẳn không để ý đến nàng, suy tư mãi, đành vận dụng

chiến thuật quanh co này.

Lúc này trước tiên bỏ ra ít mồi,

nàng tin tưởng dựa vào trù nghệ chính mình cùng với danh bài đồ ăn ở thế kỷ hai mươi mốt, buôn bán của mình tất nhiên sẽ thịnh vượng. Cứ như

vậy, con cá lớn tửu lâu Như Ý tất nhiên sẽ cắn câu, lui một bước, cho dù đối phương không cắn câu, sau này nếu mình muốn phụ thuộc vào tửu lâu

khác, cũng có vốn để đàm phán.

Tuy Hàn Hàn không hiểu việc

buôn bán, nhưng là trong phạm vi sinh vật và lý luận cộng sinh có lợi

vẫn biết đến, giống như hải quỳ và cà hề, Tê Ngưu cùng Tê Ngưu chim.

Song phương cùng hỗ trợ lẫn nhau có lợi, mà chính mình cũng chắc chắn

phụ vào tửu lâu Như Ý từng bước một lớn mạnh. Những thứ này lúc lần

trước nàng đi bộ ở trên trấn đã nghĩ tốt rồi.

Hàn Hàn quy

hoạch cực kỳ hảo, chính mình đi cùng tiệm trà lão bản bàn luận về chuyện làm ăn, sợ mang theo đứa nhỏ bất tiện, lúc này mới nói Mộ Dung Ý ở chỗ

cũ, không nghĩ tới mình thảo luận việc làm ăn vô cùng thuận lợi, nhưng

trở về lại không thấy Mộ Dung Ý.

Hàn Hàn lập tức suy nghĩ

hoảng loạn, sợ Thanh Phong bị người khác lừa đi, xem trong những bộ kịch ngôn tình, cổ đại đúng là không hề thiếu quan lại quyền quý thích luyến đồng.

Tại xã hội cũ coi mạng người như cỏ rác này, Hàn Hàn

quả thực không dám nghĩ đến, Thanh Phong là một đứa bé xinh đẹp như vậy, lỡ may rơi vào tay những quý nhân kia sẽ như thế nào đây, nhất thời

càng luống cuống, giữ chặt một đại thẩm gần như là muốn khóc nấc lên: "

Đại thẩm, xin hỏi người có nhìn thấy một đứa bé hay không, cao như vậy,

mặc áo bông màu xanh, trông rất là đáng yêu, là con trai. . . . Đúng

rồi, trong tay còn có cây kẹo hồ lô đường, rõ ràng vừa rồi hắn còn ở

đây, như thế nào mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi... Biết như vậy, ta

đã không bỏ lại mình hắn rồi. . . ."

"Ngươi xem đứa bé kia

có phải hay không?" Đại thẩm mới từ tửu lâu Như Ý đi tới, bởi vì thấy

bộ dáng Mộ Dung Ý đáng yêu, nên nhìn nhiều hơn, giờ nghe tiểu cô nương

trước mắt này thương cảm hỏi, trong lòng không dám xác định, chỉ vào Mộ

Dung Ý.

Hàn Hàn nhìn theo phương hướng đại thẩm chỉ qua, chỉ thấy Mộ Dung Ý nho nhỏ đứng ở trước cửa tửu lâu đang nhìn mình, cầm

trong tay xâu mứt quả mình mua cho hắn.

Trong lòng lập tức

thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhất thời một cổ lửa giận dâng lên, gần như là chạy tới, kéo cánh tay nho nhỏ của Mộ Dung Ý, tay phải liên tục đánh

vào mông của Mộ Dung Ý: "Không phải nói đệ không được chạy loạn sao!

Người nào cho đệ chạy loạn! Xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ! Đứa nhỏ

ngu ngốc này!"

Ám Nhất Ám Tam âm thầm bảo hộ Mộ Dung Ý triệt để bị ngổn ngang trong gió, đồng thời trừng to hai mắt: Nữ tử này là

người nào? Quá đặc biệt quá bưu hãn rồi! Mông Nhϊếp Chính vương cũng dám đánh! Không muốn sống nữa sao! Muốn chết cũng không cần lựa chọn phương thức thảm thiết như vậy chứ!