Chương 1: Nhị Kiều thành Giang Đông

Danh khí của Nhị Kiều thành Giang Đồng lan xa, người đời đều ca ngợi dung nhan khuynh quốc khuynh thành, tuyệt đại phong hoa của nàng.

Đại Kiều gả cho quân chủ Đông Ngô quốc Tôn Triệt, địa vị cao quý như Hoàng Hậu. Tiểu Kiều cũng đính hôn với thế tử phủ Trấn Bắc Hầu Quách Cương, nở mày nở mặt từ phố Ô Y xuất giá.

Mấy năm gần đây Đông Ngô với Tào Ngụy liên tục xảy ra chiến tranh, cũng may mắn là Trấn Bắc Hầu đã dẫn binh đến trấn giữ, uy hϊếp một phương. Thế tử phủ Trấn Bắc Hầu Quách Cương cũng có công trong đó, gây được tiếng tăm lừng lẫy.

Người đời đều ca ngợi, người mà nhị Kiều gả là nam nhân tôn quý và ưu tú nhất Đông Ngô quốc, phong quang rộng lớn vô cùng.

Nhưng có một vài người lại không định để Tiểu Kiều xuất giá thuận lợi được như vậy.

Trên đoạn đường từ Kim Lăng đến Giang Bắc, một đội ảnh vệ tinh nhuệ chỉ dùng nữa khắc thời gian đã đem đoàn xe đưa tân nương chặn lại. Hơn trăm tên hộ vệ hộ tống Tiểu Kiều xuất giá thế nhưng lại không hề dùng toàn lực chống cự, toàn bộ đều nhanh chóng bị bọn chúng gϊếŧ sạch.

Trên cửa sổ xe từng vết máu bị bắn tung tóe lên xe, trước cửa xe tỳ nữ phát ra một tiếng kêu yếu ớt rồi ngã xuống.

Một nam nhân đeo mặt nạ màu bạc mở cửa xe, nhìn thấy thần sắc kinh hãi trên khuôn mặt của Tiểu Kiều, sau khi đóng cửa xe, đem đoàn xe hợp lại với đoàn người của hắn, liền ra lệnh cho những người khác: “Xuất phát!”

Tiểu Kiều biết được tính mạng mình vẫn được bảo toàn, thoáng chốc bình tĩnh lại, nàng mở cửa sổ im lặng mà quan sát tình hình bên ngoài, phát hiện những mảnh lụa đỏ vốn được treo trên thân xe đều bị gỡ xuống, đám người ảnh vệ đều cải trang thành hộ vệ đi theo hai bên hông xe, đoàn xe như cũ hướng về mục tiêu ban đầu mà khởi hành.

“Bang!” Cửa sổ bị một lực mạnh từ bên ngoài đóng sầm lại.

Đoàn xe sắp phải đi qua một con đường núi, đi lên quan đạo, nam nhân đeo mặt nạ màu bạc kia lại đi đến mở cửa xe, đi tới trước mặt nàng, dùng một miếng vải đen bịt kín đôi mắt của nàng.

“Ngươi muốn đưa ta đi đâu?” Thanh âm run rẩy của thiếu nữ khiến cho người khác cảm thấy vô cùng thương tiếc.

Nam nhân khinh thường cười nói: “Đương nhiên là hộ tống ngươi xuất giá.”

“Là ai phái ngươi đến cướp hôn?” Nàng vừa mới hỏi xong, giọng nói ngay lập tức bị cướp đoạt, nam nhân điểm huyệt câm của nàng, không chút để ý mà nói: “Một nữ nhân nhỏ bé, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ bị đám nam nhân nắm giữ trong lòng bàn tay, nói nhiều thật không thú vị chút nào.”

“Ưʍ... ...” Nàng không nói được lời nào, cảm thấy vô cùng khó chịu, hô hấp cũng theo đó mà trở nên gấp gáp, l*иg ngực phập phồng kịch liệt. Nàng bị che mắt mà không hề hay biết. Nam nhân vốn chuẩn bị rời khỏi xe, ánh mắt hắn ma xui quỷ khiến thế nào lại bị bộ ngực đang run rẩy của nàng dụ dỗ.

Thiếu nữ mười sáu tuổi, dung nhan khuynh quốc, dáng người mảnh mai, vậy mà lại có một khuôn ngực căng tròn không mấy hài hòa với dáng người vốn có. Nếu không biết thân phận nàng cao quý, nhất định sẽ cho rằng nàng là nhũ nô được nhà nào đó nuôi dưỡng.

Chuyến đi này của nam nhân đeo mặt nạ chính là chấp hành nhiệm vụ theo mệnh lệnh của chủ nhân, không được phép có bất cứ một suy nghĩ không nên có nào, nhưng hắn ta cũng không thể rời mắt khỏi bộ ngực nàng, thanh âm của hắn không tự chủ mà khàn đi lúc nào không biết: “Tiểu Kiều, đã có người nào nhìn thấy ngực của ngươi chưa?”

Tiểu Kiều toàn thân chấn động, toàn bộ hơi thở hổn hển đều dừng lại, nàng hơi co rúm lại toàn thân, như thể đang cố gắng giấu đi bộ ngực lớn của chính mình, nhưng làm thế nào mà nàng có thể che giấu được một thứ bắt mắt và mê người như vậy.

Nam nhân thò tay kéo vạt áo của nàng nói: “Chưa có ai? Vậy thì cho ta xem trước một chút đi... ... Tiểu Kiều, ngươi sớm muộn gì cũng phải làm quen với những việc này mà thôi.”