Chương 12: Show thực tế

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Kỳ Hoài luyến tiếc Thời Tiểu Miêu, nhưng không thể không về đoàn phim, trước khi đi gắt gao ôm cậu gặm cắn một trận mới buông tay.

Thời Tiểu Miêu lại rảnh rỗi, sau tai tiếng lần trước, nhiệt độ cọ cọ cao lên. Vương Binh thuận thế nhận show thực tế cho cậu.

Cùng cậu tham gia là Ngôn Trừng nổi nhất gần đây. Thời Tiểu Miêu không biết, ý tứ Vương Binh là để Ngôn Trừng mang cậu tiếp tục cọ nhiệt độ, dù sao cũng cùng công ty, coi như là sư huynh đệ.

Trì Cẩn Diễn đi công tác, hiện tại công ty càng ngày càng vội, Vương Binh không có thời gian nhìn chằm chằm cậu, tìm tiểu trợ lý cho cậu.

“Tiểu Miêu ca, đây là Vương ca kêu em chuẩn bị những việc cần chú ý cho anh.” Tiểu trợ lý đưa cho Thời Tiểu Miêu vài tờ giấy A4.

Trên đó chi chít chữ làm cậu xem đau đầu, đại khái là chú ý ngôn từ cử chỉ, không thể cáu kỉnh, phải lễ phép, vân vân.

“Tôi đọc xong rồi.” Nói dối không chớp mắt, đẩy giấy trở lại.

Tiểu trợ lý buồn bực, Tiểu Miêu ca chưa nhìn tới 2 phút, thật cẩn thận hỏi:

“Nếu không nhìn nhìn lại?”

“Tôi nhớ kỹ, không lừa đâu, tôi thực ngoan, sẽ không phạm sai.”

Cậu giơ lên móng vuốt nhỏ nhiều lần bảo đảm.

Không lay chuyển được, chỉ có thể từ bỏ.

Show này đề tài sinh hoạt, chủ yếu mời vài minh tinh tới làm nhiệm vụ hằng ngày, không khó.

Thời Tiểu Miêu là người đầu tiên tới nơi, tiểu trợ lý nói độ nổi tiếng hiện tại của cậu không cao, không thể đến trễ, ở biệt thự một người chơi thật lâu, mới dần dần có người tới.

“Chào, tôi đã thấy cậu trên Weibo, cậu thật sự quá đẹp, da cũng thật tốt!”

Tiến vào là nữ, rất đáng yêu hoạt bát, vừa thấy Tiểu Miêu liền bắt đầu khen.

“Cảm ơn, tôi tên Thời Tiểu Miêu, năm nay… Năm nay 18 tuổi.”

Thời Tiểu Miêu cười cười, bắt đầu tự giới thiệu theo Vương Binh nói.

“Cậu thật đáng yêu, đây là tên thật sao, quá dễ thương. Tôi tên Hoàng Tiểu Tuyền, hai ta đều có chữ Tiểu.” Hoàng Tiểu Tuyền là tiểu hoa nổi gần đây.

“Cho cô ăn cái này.”

Thời Tiểu Miêu lấy ra đồ ăn vặt tiểu trợ lý chuẩn bị chia sẻ. Hoàng Tiểu Tuyền dễ làm quen, xấp xỉ tuổi Thời Tiểu Miêu, hai người rất nhanh đã chơi thân.

Đang vui vẻ cùng nhau ăn đồ ăn vặt nói chuyện phiếm, thành viên thứ ba vào. Hai người tò mò nhìn về phía cửa, đi vào vẫn là nữ, không giống Hoàng Tiểu Tuyền, nhìn qua sạch sẽ, giống tiểu thư khuê các.

“Chào hai người, tôi là Tống Doanh Doanh.” Giọng dịu dàng ưu nhã.

Lại tự giới thiệu nhau, Thời Tiểu Miêu đưa cho nàng rau câu.

“Cảm ơn.”

Tống Doanh Doanh mỉm cười tiếp nhận, không ăn.

“Cô không ăn sao?”

Thời Tiểu Miêu hút rau câu một ngụm, nhìn nàng không có động tĩnh, hỏi.

Tống Doanh Doanh lắc lắc tay, giọng nói êm ái, “Gần đây tôi đang giảm béo.”

“Đúng rồi, tôi nghe nói có khách quý, là Ngôn Trừng! Hắn đóng một bộ phim quá soái.”

Hoàng Tiểu Tuyền càng nghĩ càng kích động, “Thật là hắn, chúng ta cũng quá may mắn đi.”

“Thật vậy sao?”

Trong mắt Tống Doanh Doanh hiện lên một tia quang mang, gương xinh đẹp nhàn nhạt đỏ ửng.

“Cậu cũng là fans hắn sao?”

Hoàng Tiểu Tuyền nhìn Tống Doanh Doanh xuân tâm nhộn nhạo, hơi xấu hổ nói thẳng có phải thích hắn hay không.

Tống Doanh Doanh cắn cắn môi, nàng biết có Ngôn Trừng, lần này vì hắn mà đến, nhưng này đó nàng sẽ không biểu hiện ra ngoài, chỉ nói, “Ân, tôi là fans hắn.”

Thời Tiểu Miêu nhìn không ra suy nghĩ trong lòng hai cô gái, cậu muốn nói cho các nàng là Ngôn Trừng, chưa mở miệng vai chính đã vào.

Đơn giản chào hỏi, khí chất thanh lãnh ngũ quan tinh xảo, Ngôn Trừng vừa vào, toàn bộ mặt Tống Doanh Doanh đều đỏ.

Lúc Thời Tiểu Miêu thấy Ngôn Trừng, môi đỏ hơi mở, là hắn, cái kia kẹo que.

Ngôn Trừng chỉ nhàn nhạt mỉm cười, lúc nhìn đến Thời Tiểu Miêu, mặt không đổi sắc, làm bộ không quen biết.

Ngay từ đầu hắn cự tuyệt show này, Thời Tiểu Miêu cũng ở. Lần trước thiếu niên đầu óc không tốt lắm, nhưng quản lí một hai bắt hắn tới, còn phải dắt theo Thời Tiểu Miêu, cả người không vui, hiện tại chỉ có thể cố nén bất mãn.

Hiện tại đủ người, nữ ở lầu hai, nam ở lầu ba.

Bốn người từng người trở về phòng thu thập hành lý, trong phòng không có cameras.

Thời Tiểu Miêu đơn giản thu dọn một chút, cậu đi tìm Ngôn Trừng. Vương Binh nói muốn cậu có quan hệ tốt với hắn.

“Cậu tới làm gì?”

Ngôn Trừng thái độ không tốt, nhìn Thời Tiểu Miêu vào cửa.

“Vương Binh nói để tôi và anh nhiều tiếp xúc.”

Thời Tiểu Miêu chớp chớp mắt, cậu không hiểu vì cái gì Ngôn Trừng hung dữ với mình.

“Cậu quản tốt bản thân là được.” Nhàn nhạt mở miệng, không muốn phản ứng.

Cậu nhìn Ngôn Trừng thái độ này có chút không biết làm sao, nhưng Vương Binh nói muốn mình tiếp xúc Ngôn Trừng nhiều.

Nghĩ nghĩ cuối cùng quyết định nghe Vương Binh. Vương Binh là áo cơm cha mẹ của cậu, bước nhỏ đi qua.

Ngôn Trừng đưa lưng về phía cậu, xem sau lưng nửa ngày không có phản ứng, cho rằng cậu đã đi rồi, xoay người đã bị Thời Tiểu Miêu dọa. Hai người cách gần, Ngôn Trừng đặt mông ngồi trên mép giường, cậu bị hắn động tác đột nhiên không kịp phòng ngừa té ngã trực tiếp áp hắn trên giường.

Hai làn môi chạm nhau.

Ngôn Trừng trừng to mắt, một phen đẩy ra Thời Tiểu Miêu, “Cậu đang làm gì?”

Thời Tiểu Miêu liếʍ liếʍ môi, ngọt ngào, giống như có vị quýt, nghiêng đầu hỏi hắn:

“Anh ăn kẹo que sao?”

Ngôn Trừng nhìn cậu còn liếʍ môi, nhíu mày, “Cậu cố ý?”

Thời Tiểu Miêu lắc lắc đầu, cậu bị vị quýt thơm ngọt hấp dẫn, đầu nhỏ duỗi qua nhân Ngôn Trừng không chú ý cắn môi hắn, nhân cơ hội vươn đầu lưỡi nhỏ ở khoang miệng hắn liếʍ một vòng mới rời khỏi.

“Vị quýt.”

Liếʍ xong còn chép chép miệng, quả nhiên thực ngọt.

Ngôn Trừng hoàn toàn chưa phản ứng lại, hắn không thể tin được lá gan Thời Tiểu Miêu lớn như thế.

“Cậu là biếи ŧɦái sao?”

Mày sắp nhíu thành bánh quai chèo, nhưng không biết vì cái gì Thời Tiểu Miêu hôn môi không làm hắn cảm thấy ghê tởm.

“Tôi chỉ là muốn ăn kẹo que.”

Cậu có chút ủy khuất, lại bị mắng.

“Muốn ăn sẽ không tự mình đi ăn?” Ngôn Trừng tức cười.

“Nhưng tôi không có, trong miệng anh có.” Nói xong lại tiến đến bên miệng hắn ngửi, “Trong miệng anh ngọt ngào, còn muốn ăn.”

“Mục đích của cậu là gì?”

Ngôn Trừng hoài nghi cậu giả ngu, muốn nhân cơ hội bò lên giường hắn.

“Tôi muốn cùng anh làm bạn.”

Thời Tiểu Miêu cảm thấy Ngôn Trừng có chút ngốc, cậu nói rất nhiều lần, còn không nghe hiểu sao.

Ngôn Trừng cười trào phúng, duỗi tay nắm cằm cậu, cúi đầu hôn lên, ngậm lấy môi dưới, mυ"ŧ mạnh một chút, dán môi cậu nói:

“Bạn bè sẽ không giống chúng ta hôn môi.”

Ngôn Trừng dần dần bình tĩnh trở lại, ánh mắt lãnh đạm.

“Ngu xuẩn.”

Nói xong đẩy cậu đứng dậy lập tức ra cửa.