Chương 16: Ngủ chung với tình địch

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Thời Tiểu Miêu mới vừa vào cửa đã thấy hình ảnh mỹ nhân tắm ra, xem ngây người.

Thanh Hề bọc áo tắm dài trắng, lộ ra đùi đẹp trắng nõn, chân dài lại thẳng, trên mặt mỹ diễm còn mang theo hơi nước. Đợi hắn nửa ngồi trên giường, thân trên dựa vào đầu giường, một bàn tay cầm khăn lông chà lau đầu tóc, Thời Tiểu Miêu còn ngây ngốc đứng ở nơi đó.

Nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, tay chân có chút không nghe sai sử, lập tức đi về phía trước, vụng về bò lên giường ngồi bên cạnh hắn.

“Xảy ra chuyện gì?”

Thanh Hề không hiểu cậu muốn làm gì.

“Anh thật đẹp.”

Ca ngợi từ nội tâm, Thời Tiểu Miêu nhìn chằm chằm mặt hắn, càng xem càng thích.

Thanh Hề cười nhạo một tiếng, tẫn hiện yêu mị, bất quá lời nói ra có hàm nghĩa khác:

“Phải không? Tôi đẹp như vậy Kỳ Hoài lại coi trọng cậu, đang khoe với tôi sao?”

Hắn không tin Thời Tiểu Miêu sẽ không biết hắn thích qua Kỳ Hoài còn bị cự tuyệt.

Đáng tiếc đây là Thời Tiểu Miêu, thật đúng là cậu không nghe tới, không hiểu vì sao hắn nhắc tới Kỳ Hoài, chớp mắt thanh triệt sáng trong:

“Tôi có thể sờ sờ anh sao?”

“?”

Không đợi hắn trả lời, tay nhỏ đã sờ lên đùi trắng nõn, cậu không chỉ thích mặt Thanh Hề, còn thích hai chân hắn.

Thanh Hề đẹp nhưng cũng là nam nhân, khung xương không nhỏ, thân cao không khác nam nhân, chân đặc biệt dài, xúc cảm trơn trượt, tràn ngập co dãn, Thời Tiểu Miêu sáng mắt.

“Trơn trơn, thật thoải mái.”

“!”

Thanh Hề cả người đều kinh sợ, hắn cư nhiên bị ”tình địch” sờ chân!

Vươn tay vỗ rớt Thời Tiểu Miêu, nằm xuống giường, nhắm mắt, ngủ, không nói chuyện với cậu.

Thời Tiểu Miêu chu miệng, mỹ nhân không muốn cho mình sờ.

Toàn bộ buổi tối Thanh Hề không ngủ ngon, hắn luôn cảm thấy trên người có một bếp lò, muốn xoay người lại cảm giác không thể động đậy. Nửa đêm bị nóng tỉnh, chau mày, nửa mở hai mắt, thấy Thời Tiểu Miêu vốn ngủ ở một bên hiện tại ở trong ngực mình.

Một bàn tay uốn lượn ở ngực, một tay khác ôm hắn, một chân đáp trên đùi, một chân gắt gao dán hắn.

Tiếng hít thở thật nhỏ đánh vào cơ thể, miệng nhỏ nhẹ cọ xương quai xanh hắn. Thanh Hề có thể từ miệng cậu hé mở thấy đầu lưỡi.

Tê tê dại dại.

Thanh Hề nói không nên lời, hắn muốn đẩy ra, chọc Thời Tiểu Miêu ngủ say không tự giác giật giật, đùi xoa hạ thể hắn. Thanh Hề cảm giác dươиɠ ѵậŧ thế nhưng muốn đứng lên!

Không thể hiểu được bị khıêυ khí©h tính dục, hắn sợ tới mức không dám động, nhanh chóng nhắm mắt lại cả người cứng đờ, cưỡng bách mau ngủ.

Tự mình thôi miên hiệu quả không tệ lắm, vốn tưởng rằng sẽ mất ngủ, không bao lâu đã vào mộng.

……

Ngày hôm sau Thời Tiểu Miêu dậy, nhưng buổi sáng không quá tỉnh táo, trong đầu chưa có ý thức. Cậu nhớ rõ trong khoảng thời gian này mỗi buổi sáng chỉ cần cậu tỉnh liền sẽ được một cái hôn sâu, có chút bất mãn vì sao hôm nay không có, hoàn toàn không nghĩ tới thay đổi người hôm qua ngủ với cậu.

Cậu cảm thấy không hôn sẽ thiếu thiếu, đã biến thành thói quen nhỏ, ôm người bên cạnh dán mặt hắn.

Lúc Thời Tiểu Miêu động hắn đã tỉnh, bị coi gối ôm thịt cả đêm, cả người cứng đờ, vừa định đẩy ra thấy mặt nhỏ thò lại, mắt buồn ngủ mông lung, không kịp mở miệng môi đã bị hôn.

“!”

Thời Tiểu Miêu hôn xong đối phương vẫn không có phản ứng, có chút tức giận cắn môi hắn. Đối phương ăn đau hé miệng, đầu lưỡi nhỏ thuận thế đi vào hút đầu lưỡi. Cậu luôn cảm thấy hôm nay môi đối phương lạ lạ, giống như càng no đủ một chút, như rau câu.

Thanh Hề đẩy cậu ra, côn ŧᏂịŧ vốn “chào cờ” hiện tại càng thêm gắng gượng, không thể tin được vuốt miệng mình, hắn bị ”tình địch” hôn lưỡi! Còn mẹ nó cứng!

“Ô ô ô…… Anh không thích em, hôm nay anh không hôn em……”

Thời Tiểu Miêu nhắm mắt lại chôn ở cổ hắn, nhỏ giọng nức nở.

Ánh mắt Thanh Hề tối xuống, nắm cằm khiến Thời Tiểu Miêu ngẩng đầu nhìn hắn, cười lạnh:

“Nhìn cho rõ, tôi không phải Kỳ Hoài.”

Thời Tiểu Miêu lúc này mới chậm rãi tỉnh táo, đôi mắt dần dần mở, ý thức trở về, nhìn Thanh Hề bắt đầu ngây ngô cười:

“Mỹ nhân tỷ tỷ buổi sáng tốt lành.”

“?”

Thời Tiểu Miêu đã hoàn toàn quên chuyện vừa rồi, không biết vì sao Thanh Hề cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, là cậu quên chuyện hôn hắn hay vì cậu coi hắn là Kỳ Hoài, không thể nào biết được.

“Cậu cảm thấy tôi đẹp hay Kỳ Hoài đẹp?” Thanh Hề khẽ nhếch môi, nhu thanh tế ngữ hỏi.

“Anh đẹp.” Buộc miệng thốt ra.

“Vậy cậu thích tôi hay thích Kỳ Hoài?”

“Thích anh.”

Nói xong lại nghiêng nghiêng đầu, “Nhưng tôi cũng thích Kỳ Hoài.”

Thanh Hề cười ra tiếng, mị nhãn nhìn cậu, “Cậu thích tôi cái gì?”

Thời Tiểu Miêu hỏi gì đáp nấy, đặc biệt ngoan ngoãn: “Anh là người tôi thấy lớn lên đẹp nhất, tôi thích anh.”

“Vậy cậu thích Kỳ Hoài cái gì?”

Vấn đề này Thời Tiểu Miêu suy nghĩ, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, nghiêm túc nói:

“Kỳ Hoài thao tôi sẽ thoải mái, tôi thích ảnh, ảnh còn sẽ mang tôi đi ăn ngon.”

Thanh Hề khϊếp sợ, hắn thật không nghĩ tới cậu dám nói như thế, hơn nữa vẫn là nói loại chuyện này với người ngoài.

Nửa ngày không nói, hắn không biết nên trả lời cái gì.

Không biết do cùng Thời Tiểu Miêu ngủ một đêm hay không, hai người có cổ nói không nên lời.

Thời Tiểu Miêu nhìn hắn vẫn luôn không nói chuyện, nhịn không được hỏi:

“Xảy ra chuyện gì?”

Tư thế hai người hiện tại phá lệ ái muội, cả người cậu đều ghé vào lòng hắn, một bàn tay Thanh Hề còn ôm eo cậu. Vì “chào cờ”, kê kê hắn còn để trên mông cậu.

“Kỳ Hoài biết hiện tại cậu ngồi trên người thích qua hắn sao, mông ngồi trên côn ŧᏂịŧ hắn?”

Thanh Hề không biết đang cùng ai tích cực, rõ ràng đã đối Kỳ Hoài vô cảm, vẫn nói ra những lời này.

“Sao ảnh phải biết?”

Thời Tiểu Miêu kỳ quái, vì sao mỹ nhân luôn muốn nhắc tới Kỳ Hoài, rõ ràng Kỳ Hoài không ở nơi này.

“Sao anh nhắc tới Kỳ Hoài?”

Nhịn không được hỏi ra, Thời Tiểu Miêu có chút ủy khuất. Rõ ràng cậu đáng yêu như thế, hắn không để ý tới cậu, luôn nói Kỳ Hoài, mang theo khóc nức nở nói:

“Có phải anh thích ảnh hay không, tôi không cần anh thích hắn.”

Thanh Hề cho rằng cuối cùng cậu đã biết ý đồ hắn đến, đôi mắt hồ ly câu nhân nhiễm vũ mị, không chút để ý:

“Nếu tôi thích hắn làm sao bây giờ?”

Thời Tiểu Miêu nghe hắn thừa nhận, trong lòng khó chịu muốn chết, vươn hai tay ôm chặt hắn, đáng thương vô cùng.

“Anh không cần thích hắn, tôi đáng yêu như vậy, anh thích tôi đi.”

“?”

Thanh Hề ngốc, đây là tình huống gì? Như thế nào không giống kịch bản.

“Anh xem tôi có răng nanh, đáng yêu hơn ảnh.”

Thời Tiểu Miêu nhanh chóng nhếch môi, chỉ vào răng nanh, cật lực đẩy mạnh tiêu thụ bản thân.

“Thích tôi như vậy? Bạn trai cậu không ăn giấm?”

Hắn nghĩ không ra, lại cảm thấy buồn cười, Thời Tiểu Miêu thích hắn, thích người thích qua Kỳ Hoài, Kỳ Hoài sẽ không biết sao?

“Anh nói ai nha?”

Thời Tiểu Miêu chưa nghe qua xưng hô này, cho rằng hắn nói là bạn nam, nhưng vẫn không nghĩ ra, vì sao bọn họ phải ghen.

“……”

Thanh Hề bị hỏi ngốc, nhíu mày, chẳng lẽ bọn họ là bạn giường? Không giống, từ ảnh chụp lén Kỳ Hoài rõ ràng phi thường thích cậu. Hắn lại bắt đầu nghĩ có thể là Thời Tiểu Miêu không thừa nhận đoạn quan hệ này. Cậu thích hắn như vậy, nhưng nghĩ tới hai người đã làʍ t̠ìиɦ, rõ ràng Thời Tiểu Miêu đã quen Kỳ Hoài ngủ bên cạnh.

Rõ ràng thích hắn, còn cùng Kỳ Hoài làʍ t̠ìиɦ. Quá khó chịu.

“Lả lơi ong bướm.”

Thanh Hề mắt đẹp trừng cậu, hung hăng nhéo mông thịt, lúc này mới hả giận.

“Đau.” Thời Tiểu Miêu vẻ mặt vô tội, đã xảy ra chuyện gì?

…..

Hai người thu thập xong ra quay tiết mục một ngày cuối cùng.

Cậu mới vừa ra cửa, đã bị Ngôn Trừng đứng ở cửa không biết đợi bao lâu kéo vào phòng.

Mới vừa vào, Ngôn Trừng bắt đầu động tay động chân, cởϊ qυầи áo, kiểm tra trên người có dấu vết hay không.

Cuối cùng nhìn trên người cậu sạch sẽ mới thở ra một hơi.

“Em không câu dẫn hắn sao?”

Ngôn Trừng cảm thấy Thời Tiểu Miêu không có khả năng thành thật như thế.

Thời Tiểu Miêu lắc lắc đầu, “Không có nha.”

“Ngày hôm qua sau khi em trở về phát sinh cái gì?” Ngôn Trừng tiếp tục thẩm vấn.

“Trở về liền ngủ.”

“Em thành thật như vậy? Thật ngoan.”

Ngôn Trừng ôm mặt cậu hôn hôn môi, khen thưởng.