Chương 19: Hàng xóm mới

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Sau khi Thời Tiểu Miêu bại lộ thân phận, bắt đầu càn rỡ trước mặt Kỳ Hoài. Thường thường biến thành mèo, không ghé vào cửa sổ phơi nắng thì nằm trên sô pha xem phim hoạt hình.

Kỳ Hoài cảm thấy mình quá sủng cậu. Mỗi sáng tỉnh lại định tới một phát, phát hiện cậu biến thành mèo con ghé vào ngực mình ngủ say, tức hộc máu.

Cuối cùng hắn chịu không nổi, đè lại miêu thân, nghiến răng nghiến lợi:

“Tin mèo anh cũng thao không?”

Thời Tiểu Miêu đáng thương bị bắt tiếp nhận hiệp ước Kỳ Hoài bá đạo, chỉ có hắn đồng ý, ở bên hắn mới có thể biến về chân thân.

Thời gian Kỳ Hoài xin nghỉ quá dài, không thể không trở về đoàn phim.

Thời Tiểu Miêu lại một người, ngẫu nhiên cùng hắn call video. Ngôn Trừng quay show xong tiếp tục vào đoàn phim mới, ngẫu nhiên sẽ gửi WeChat cho cậu.

“Vì sao vừa rồi vì không nghe máy? Ai gọi điện thoại em?”

Đoàn phim càng ngày càng vội, Kỳ Hoài thật vất vả call video, kết quả WeChat đối phương vẫn luôn bận.

“Cùng Ngôn Trừng.”

Thời Tiểu Miêu thành thật trả lời, Kỳ Hoài trong video soái khí như cũ, chỉ là trên mặt mang theo mệt mỏi, thâm quầng, nhìn qua như mấy ngày không ngủ.

“Tiểu tam còn dám gọi điện thoại cho em, rốt cuộc em có nói cho hắn anh là chính thất?”

Kỳ Hoài sắc mặt khó coi, trước khi đi hắn kêu cậu nói cho Ngôn Trừng bọn họ đang yêu đương, làm hắn lăn xa.

“Anh viết giấy em đọc cho hắn nghe rồi.”

Thời Tiểu Miêu chớp chớp mắt mèo, Kỳ Hoài sợ cậu quên còn cố ý viết giấy, chỉ cần Ngôn Trừng liên hệ sẽ nói không thiếu một chữ cho hắn nghe.

“Hắn phản ứng gì?”

“Hắn nói anh sinh hoạt cá nhân loạn, kêu em cách xa anh một chút, nói anh có bệnh.”

Nội dung cụ thể cậu không nhớ rõ, chỉ có thể nói đại khái, nhớ rõ ngữ khí Ngôn Trừng trào phúng.

“Thao, con mẹ nó một tiểu tam lên mặt?”

Kỳ Hoài bị chọc tức chết, “Hắn mẹ nó có thẹn thân là tiểu tam hay không?”

Kỳ Hoài là người rất ít nói tục, ngày thường cho người ta cảm giác là một quý công tử nhẹ nhàng, vĩnh viễn đều xử sự bình tĩnh.

“Sau này không được tiếp điện thoại hắn.”

Thời Tiểu Miêu nghe lời gật gật đầu, nhưng trước nay Ngôn Trừng không có gọi điện thoại nha, luôn là WeChat.

Kỳ Hoài nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, toàn bộ mặt đều vặn vẹo, chỉ có thể từ bỏ.

“Quên đi, dù sao hiện tại hắn quay phim, không có thời gian đi tìm em, chờ anh đóng máy xong tới giải quyết.”

“Được rồi.”

Hai người nói không bao lâu, Kỳ Hoài đã bị trợ lý kêu đi, đêm nay còn chụp ban đêm.

“Anh đi công tác, em ở nhà ngoan chút, đừng làm anh kết thúc xong lại ra cái gì tiểu tứ tiểu ngũ.” Luôn dặn dò mới cúp điện thoại.

Thời Tiểu Miêu tuy nói đã quay một bộ phim, một show thực tế, nhưng hai cái đều chưa phát sóng, có thể nói là người mới rảnh rỗi, trên cơ bản không có công việc khác.

Vương Binh cũng không tìm việc gấp cho cậu. Trước khi Trì Cẩn Diễn đi công tác nói hắn hảo hảo chiếu cố Thời Tiểu Miêu, cũng coi Thời Tiểu Miêu là lão bản nương tương lai, chăm cậu ăn ngon uống tốt.

Thời Tiểu Miêu không có công tác, cũng nhẹ nhàng, mỗi ngày xem phim hoạt hình, vui vẻ vô cùng. Gần đây cậu mê một bộ phim thần tượng, tuy xem nửa hiểu, vẫn bị cốt truyện hấp dẫn không muốn ngừng, mỗi ngày đều phải đúng giờ chờ phim chiếu.

Buổi sáng cậu bị tiếng ồn ngoài cửa đánh thức, tối hôm qua xem phim quá muộn, cậu trực tiếp ngủ trên sàn.

Biến trở về nhân thân tùy tiện mặc quần áo mở cửa, dò đầu nhỏ ra ngoài xem.

Cửa đối diện rộng mở, vài công nhân đang vận chuyển đổ vào nhà.

Từ khi dọn đến chung cư không gặp qua đối diện, thì ra bên trong không ai ở, không khỏi có chút tò mò hàng xóm mới.

Đối diện một nam nhân cao gầy đi ra, đeo khẩu trang, trên trán no đủ trơn bóng rũ xuống vài sợi tóc, đôi mắt hồ ly nhϊếp phách.

“Cẩn thẩn đừng đυ.ng tường giấy.” Chỉ huy công nhân, ngữ khí không chút để ý.

Trong lúc lơ đãng ánh mắt ngó tới Thời Tiểu Miêu, đi đến trước mặt cậu, kéo xuống khẩu trang:

“Thời Tiểu Miêu ở chỗ này?”

Cậu trừng mắt, là Thanh Hề, nữ thần trong mộng, ngây ngốc gật gật đầu.

“Ồ.”

Cười kiều mị, “Trùng hợp, hôm nay tôi mới dọn vào.”

“Anh… anh muốn vào nhà tôi không?” Thời Tiểu Miêu gặp Thanh Hề liền nói lắp, tim đập gia tốc.

“Được.”

Thanh Hề đáp ứng, mới vừa bước vào một chân, khóe miệng gợi lên liền tắt, hắn đột nhiên nhớ tới sự kiện điện thoại lần trước.

Vốn tưởng rằng Thời Tiểu Miêu muốn phương thức liên hệ hắn sẽ gấp không chờ nổi mà liên hệ, đợi nửa ngày cũng không có tin tức, cuối cùng gọi điện thoại qua. Vốn định nói đã bị tiếng rêи ɾỉ đánh gãy, nghe được Kỳ Hoài cợt nhả, hắn tức giận nhanh chóng cắt đứt.

“Không biết xấu hổ.” Thanh Hề lạnh lùng liếc cậu một cái.

“Cái gì?”

Thời Tiểu Miêu mới vừa đóng cửa lại, nghe được một câu không thể hiểu được.

“Tôi nói ban ngày ban mặt cậu và Kỳ Hoài…”

Thanh Hề đỏ mặt, nói không nên lời, mị nhãn hung hăng trừng Thời Tiểu Miêu.

Thời Tiểu Miêu không hiểu ra sao, nhưng nhìn Thanh Hề đỏ mặt, vô cùng mê người, trong lòng run lên.

“Anh… Anh muốn… Uống Coca sao?”

Nói xong không đợi hắn trả lời, tung ta tung tăng chạy vào bếp, cầm một đống đồ ăn vặt đồ uống, như hiến vật quý đẩy cho hắn.

“Đều cho anh.”

Cười răng nanh lộ ra, Thanh Hề nhìn gương mặt cậu hận không thể đưa toàn bộ bảo bối cho hắn.

Hắn cười nhạo một tiếng, không động đồ ăn vặt, “Cậu không biết nghệ sĩ chúng ta chưa bao giờ chạm vào mấy thứ này sao?”

“Nhưng ăn rất ngon, tôi thích nhất uống Coca.”

Thời Tiểu Miêu chu miệng, vì cái gì mỹ nhân không thích, “Vậy anh thích cái gì, tôi đi lấy cho anh.”

“Phải không?”

Giọng Thanh Hề liêu nhân, nheo lại hai mắt đùa trêu cậu, “Kỳ Hoài cũng nhường cho tôi?”

Thời Tiểu Miêu không hiểu lắm, Kỳ Hoài sao mà ăn, lắc lắc đầu sửa đúng:

“Hắn là người, không thể ăn.”

Thanh Hề hoàn toàn bị chọc cười, bóp chặt mặt cậu thủy nộn, “Cậu cũng chơi thật tốt.”

“Vậy… Tôi có thể tới nhà anh tìm anh chơi sao?”

Khuôn mặt nhỏ bị bóp chặt, miệng hàm hồ hỏi, đôi mắt chân thành đáng yêu.

Thanh Hề mỉm cười không nói, đôi mắt hồ ly mị hoặc mười phần.

Thời Tiểu Miêu thấy hắn cam chịu, tươi cười, mỹ nhân ở đối diện, nhân sinh viên mãn.